2. Thuyết “vô vi” của
lão Tử
Thuyết Tôn tử.
Thuyết “dân vi
bản” của Khổng Tử.
Lãnh đạo đa phong
cách, kết hợp Đông
– Tây.
3. - Lãnh đạo thuận theo
tự nhiên (thuận
thiên)
- Dân khó trị là do
Lãnh đạo “hữu vi”
(cố làm điều gì đó,
rách việc), nếu Lãnh
đạo “vô vi” (đừng
làm gì cả), thì dân
“tự hóa” (tự giải
quyết mọi vấn đề)
4. LÃNH ĐẠO CBGV
Hiệu trưởng (LĐ)
ngồi chơi xơi nước,
trốn tránh trách nhiệm,
không ham hố thi đua,
không cần các phong
trào, cứ thế… túc tắc
mà làm.
An toàn cho ghế của
sếp.
CBGV bảo nhau
“làm ít thôi, càng
làm càng có lỗi,
không làm không
lỗi”
Đối phó.
Ít sáng tạo, môi
trường lành, buồn.
5. Tôn ti trật tự, tướng ra tướng, quân ra
quân, vua ra vua, dân ra dân.
Đề cao “dân” (dân vi bản)
Trọng nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, đức.
Vua yêu dân như con, dân yêu vua như
cha.
6. Nề nếp, trên kính dưới
nhường, có bề có bậc.
Đoàn kết, thương yêu,
đùm bọc, tư cách tử tế,
ăn nói có trước có sau.
Đói nó bảo ban nhau,
khó khăn cùng nhau
“thắt lưng buộc bụng”
Không dám sáng tạo,
phát huy sáng kiến.
8. BA MƯƠI SÁU KẾ
Tôn tử viết 36 binh
pjháp phục vụ cho chiến
tranh, lãnh đạo quân.
Được đời sau vận dụng
sáng tạo vào công tác QL
và LĐ.
Nhật Bản dùng nhiều.
Không phải “binh pháp”
nào cũng dùng được trong
trường học.
9. Làm gì cũng phải
nghĩ, cân nhắc
đến 5 điều:
ĐẠO, THIÊN,
ĐỊA, TƯỚNG,
PHÁP
10. Đánh là hạ sách,
làm cho khuất
phục, chấp nhận
đi theo mới là
thượng sách.
Biết mình là ai,
nó là ai để lúc
tiến, lúc lùi, lúc
hòa, lúc áp đảo.
11. Cứ LÀM Sẽ CÓ
NGƯờI THEO
Chỉ huy chỉ dùng
lời, có người không
nghe thấy, phải
dùng chiêng trống.
Dùng hiệu lệnh
không phải ai cũng
thấy, phải dùng cờ
quạt”.
Cứ dấy binh, rồi có
người theo.
12. BẢ DANH, LỢI
Muốn khuất phục
người khác phải
“đánh” vào điểm yếu
của họ.
Muốn điều khiển phải
buộc người ta làm
điều người ta không
thể không làm.
Muốn dẫn dụ họ phải
dùng danh, lợi.
13. Đối xử tốt
như con em,
họ sống chết
cùng ta.
Hậu đãi mà
không sử dụng, có
bệnh mà không
răn đe, giáo dục,
có lỗi không phạt,
nuông chiều… sẽ
sinh ra những đứa
con hư.
14. Nhân gián: Người
gần gũi với người cần
theo dõi.
Nội gián: Người
được người kia tin
cậy, nhờ vả làm “tai
mắt”.
Phản gián: Dùng gián
điệp của “nó” để làm
cho mình.
Không phải
thánh trí, hiền
nhân, quân tử
không dùng
được gián điệp,
dễ “chơi dao
đứt tay”
15. Giương đông, khích
tây (nói đây chết cây
trong rừng)
Điệu hổ ly sơn (đưa
người ra khỏi chỗ anh
ta có thế mạnh)
Nhất tiễn hạ song
điêu (một mũi tên
trúng 2 đích)
16. • Minh tri cố muội
(biết mà giả điếc)
• Du long chuyển
phượng (biến cái này
thành cái kia)
• Sấn hỏa đả thiếp (té
nước theo mưa, nhân
vụ này làm luôn vụ
kia)
Vô trung sinh hữu
(biến không thành có,
tạo việc để người tài
xuất hiện)
Đả thảo kinh xà (đánh
có dọa rắn)
Phản khách vi chủ
(đổi khách thành chủ,
biến thụ động thành
chủ động)
17. • Cầm tặc cầm
vương (bắt tướng
để đánh giặc, bắt
thủ mưu để dẹp
loạn)
• Ban chư ngật hổ
(giả làm lợn chết để
vồ hổ)
• Chỉ tang mạ hòe
(chỉ gốc cây dâu
mắng cây hòe)
18. • Phủ để trừu tân
( rút củi dưới nồi
để hạ hỏa)
• Dục cầm cố
tung ( muốn bắt
hãy thả, muốn
theo hãy khoan
nhượng)
20. 1. Không có biện
pháp lãnh đạo,
quản lý nào
không có “mặt
nọ mặt kia”.
2. Cùng lúc vận
dụng nhiều
biện pháp, nghệ
thuật.
3. Vì lợi ích
chung, không
để ích kỷ hại
nhân.