SlideShare uma empresa Scribd logo
1 de 40
Baixar para ler offline
Lilas
Humans of Hanutimes: Những con
người thầm lặng sau ánh đèn sân khấu
Du học sinh – Những gam màu cuộc sống
Confession: Điều trẻ trâu nhất bạn từng làm?!
Chuyện câu lạc bộ: Dành cho kẻ mù
đường và một tuổi trẻ bay
Sức mạnh của lời từ chối
Khám phá một vòng“Thiên
đường trà sữa Hanu”
Khủng hoảng ¼ cuộc đời - thử
thách tuổi trưởng thành
“Hảo nữ Trung Hoa”(Hân Nhiên) –
những kiếp người đi qua nước mắt
1001 bí mật chưa từng tiết lộ của Hanutimes
Truyện ngắn: Hoa xương rồng chưa nở
Lookbook: Back to School
Infographic: Tạm biệt đại học,
con đường nào cho Hanuer
Trò chơi: Tìm Hanu trong lòng Hanu
04
06
10
12
14
16
19
21
23
25
34
36
37
MỤC LỤC
HANUTIMES // 4
1) Chào các chị, chúng em được biết các chị đã gắn bó với
Hanutimes trong khoảng thời gian khá dài. Nhưng cùng lật lại
quá khứ một chút nhé, các chị còn nhớ cơ duyên nào đã đưa mình
đến với Hanutimes?
• Chị Hà Minh Nguyệt (Cựu CT năm thứ 2 - 3): Trước đây chị theo
đuổi công việc MC.Vì vậy chị tìm hiểu và tham gia vào tất cả những
hoạt động giúp chị phát triển và học hỏi nhiều hơn. Hanutimes
là một trong số những lựa chọn như thế. Đầu tiên với vai trò như
một thành viên của ban Radio, rồi trở thành trưởng ban Radio và
sau đó là Chủ tịch Hanutimes. Với chị, đó không phải là cái duyên
rơi xuống đầu mình, nó là cái duyên chị tự tìm cho mình.
• Chị Minh Huệ Nguyễn (CT năm thứ 5): Thật ra là chị biết
Hanutimes từ trước khi vào trường cơ ý, vì chuyên môn của câu
lạc bộ khá là gần với những gì chị đam mê và theo đuổi. Sau đó
dần dần lân la ra bàn trực tìm kiếm thông tin ứng tuyển, và qua
mấy vòng cam go (vòng cuối còn suýt trượt :)) rồi may mắn cầm
trong tay tấm thẻ thành viên của câu lạc bộ.
2) Là những người chứng kiến sự trưởng thành của Hanutimes,
các chị nhận thấy Hanutimes có điểm gì đặc biệt so với các câu
lạc bộ khác?
• Chị Thanh Huê (Cựu PCT năm thứ 4): Về đặc trưng khác biệt thì
tất nhiên là có rất nhiều, vì bản thân mỗi câu lạc bộ ở HANU đều
hoạt động ở một lĩnh vực riêng nên tính chất các câu lạc bộ cũng
theo đó khác nhau thôi (cười). Nhưng thật ra chỉ nói đến nội bộ
thôi Hanutimes cũng đã quá đặc biệt rồi. Đầu tiên là tinh thần
quẩy hết mình. Hanutimes luôn cùng nhau có mặt everywhere
từ prom các khoa cho đến tụ tập đi chơi, đi xem phim, đi dạo bờ
hồ, đi hát karaoke...Tiếp đến là mối quan hệ tốt đẹp giữa toàn bộ
thành viên với nhau. Có thể nói, mọi người trong Hanutimes rất
thân thiết, luôn chia sẻ giúp đỡ nhau mọi việc kể cả những tâm
sự khó nói.
• Chị Hoàng Kiều My (Cựu thành viên ban News): Ban đầu lúc mới
vào Hanutimes, chị đã thấy các anh chị Founders cực kỳ năng
động cũng như rất giỏi từ việc học đến việc chuyên môn. Sau khi
các anh chị ý“lui về cánh gà”thì chắc từ thế hệ chị trở đi không thể
nào sánh bằng được. Tuy vậy, Hanutimes vẫn có chuyên môn rất
riêng biệt, và độ “lầy” thì chắc chắn không thua kém bất kì ai. Độ
lầy của Hanutimes, đặc biệt là ban News chị nghĩ là tỷ lệ thuận với
thời gian, tăng dần theo năm tháng. Cả gia đình này ai cũng lầy,
lầy đến độ mỗi cuộc ăn chơi của toàn gia đình Hanutimes cũng
như News đều khiến chị được giải tỏa“xì trét”, cười thả ga và luôn
có vài tối nổ notification trên facebook. Chị không chắc là các câu
lạc bộ khác có thể thắng giải “lầy lội”này được hay không (cười).
Tuy nhiên trong công việc các em hãy cố gắng nghiêm túc nhé,
đừng lầy lội quá đấy!
3) Từ một gen mới cho đến đảm nhiệm vai trò của những người
lãnh đạo đầu tàu của câu lạc bộ, trở thành những “bô lão” các chị
thấy bản thân mình đã thay đổi như thế nào?
• Chị Hà Minh Nguyệt: Đó như một cú sốc văn hóa vậy!! Khi còn
là một thành viên mới, chị may mắn được đi theo những anh chị
hết sức tài năng, dày dặn kinh nghiệm và cũng rất nhiệt tình như
anh Trang Minh Thắng, chị Thu Thủy, anh Cảnh Phạm,… Chị luôn
nghĩ rằng, được ở vị trí như các anh chị lúc đó hẳn phải cool lắm.
Đến khi đứng ở vị trí đầu tàu rồi, chị mới nhận ra “đời không như
mơ”. Có rất rất nhiều thứ mà một người leader phải đối mặt, phải
học hỏi. Bản thân người leader phải trưởng thành hơn rất nhiều và
phải thật tâm huyết với công việc của mình. Và để đạt được một
thành công nào đó, chị đã phải vấp ngã rất nhiều lần. Nhưng đến
sau này chị mới nhận ra, chính những trải nghiệm “đau thương”
đó lại là những bài học quý báu nhất để chị có thể trưởng thành
như ngày hôm nay.
• Chị Kim Anh (Cựu thành viên ban News): Chị nhận thấy mình
trưởng thành hơn trước, đã biết cách giao tiếp với mọi người và
trở nên cởi mở hơn so với ngày xưa. Đặc biệt, chị đã không còn rụt
rè nhút nhát như hồi đầu mới vào Hanutimes nữa mà đã trở nên
mạnh dạn và tự tin hơn rất nhiều.
4)Trêncươngvịnhữngngườiđứngđầumộtcâulạcbộhẳnsẽphải
đối mặt với không ít áp lực, các chị đã vượt qua nó như thế nào?
Năm 2017, Hanutimes chào đón sinh nhật lần thứ 5. Với 5 năm tuổi đời, Hanutimes vẫn còn là một câu lạc bộ non trẻ.
Nhưng cũng với 5 năm ấy, Hanutimes với một số người lại trở thành cả thời sinh viên quý giá, là tuổi trẻ cống hiến không
nuối tiếc. Hanutimes với họ – là NHÀ. Chúng ta hãy cùng lắng nghe những chia sẻ của các Cựu chủ tịch (CT), Phó chủ tịch
(PCT), trưởng ban và các thành viên lâu năm của Hanutimes để cùng khám phá xem tại sao Hanutimes lại trở thành tình
yêu của họ nhé!
HANUTIMES // 5
• Chị Thanh Bình Nguyễn (Cựu CT năm thứ 4): Áp lực lớn nhất đối
với chị có lẽ đó là áp lực về thời gian. Có quá nhiều thứ cần làm để
cân bằng giữa việc học tập, gia đình, câu lạc bộ… Có một khoảng
thời gian chị cũng đã khủng hoảng đến nỗi có thể khóc ngon lành
chỉ vì nghĩ rằng mình ít thời gian quá :). Sau đó chị học cách quản
lý thời gian của mình, sắp xếp và chọn lọc những việc làm quan
trọng. Ngoài ra, chị học cách không “ôm” việc và “buông” việc.
Những việc nào mình cảm thấy mình có thể thử giao cho người
khác, chị sẽ giao cho các bạn. Một công đôi việc, vừa giúp mình
cảm thấy đỡ bộn bề, và vừa trao quyền, cơ hội để các bạn khác thử
sức. Sau đó chị nhận ra, các bạn ấy đã làm rất tốt, chị chỉ còn cần
ở bên hỗ trợ mà thôi.
5) Vậy còn cách để các chị cân
bằng giữa việc học tập, làm
thêm, hoạt động đoàn/ khoa...
với công việc của câu lạc bộ?
• Chị Kim Anh: Coi nào, cách
để chị cân bằng giữa việc học
với việc đi làm đó là lên trước
một kế hoạch sẵn trong cả
một tuần, sau đó thì mình
cứ follow plan mà triển thôi.
Trong trường hợp có việc đột
xuất phát sinh thì mình sẽ cân
nhắc xem việc nào quan trọng
hơn thì làm trước. Ngoài ra, ăn
ngủ nghỉ đủ giấc, đúng giờ
cũng là cách em giảm được áp
lực trong công việc cũng như
việc học tập và tăng khả năng chịu đựng của mình lên. An tâm
đi, đã là dân Hanu thì ai cũng sẽ biết cách cân bằng giữa việc học
với việc ở ngoài thôi, deadline lúc nào chả thúc sau mông thế kia.
6) Các chị có thể chia sẻ một vài kỉ niệm đáng nhớ với Hanutimes
được không?
• Chị Hoàng Kiều My: Kỉ niệm với Hanutimes thì nhiều lắm mà
không biết cái nào đáng nhớ nhất, vì với chị kỉ niệm nào cũng
đáng nhớ hết. Hồi mới vào Hanutimes thì “cua” được anh chủ
tịch mà không biết đấy là chủ tịch (cười). Xong lúc đầu còn giấu
giấu diếm diếm, không cho mọi người biết. Cuối cùng thì cũng
bị mọi người phát hiện, bắt công khai. Và rồi “truyền thuyết” về
Hanutimes - nơi tình yêu bắt đầu kèm với “lời nguyền” khao cả
Hanutimes chầu karaoke mới được lâu bền đã bắt đầu từ đây.
Những kỉ niệm đáng nhớ nhất còn là những cuộc vui chơi tới bến
với Hanutimes. Mỗi lần họp xong đã muộn rồi, toàn 7 giờ tối hơn
mới xong ý, rồi cả lũ vẫn rủ nhau đi “Budamato”, buôn chuyện
xuyên lục địa, những trận cười sảng khoái và đặc biệt là không
thể thiếu màn“check in”tự sướng để khoe lên facebook được. Có
lần họp hành, ăn uống xong vẫn chưa muốn về nhà, cả lũ lại dắt
tay nhau“vượt rào”đi bộ vài vòng sân vận động, đu lưới sân bóng
chuyền và chia sẻ những kinh nghiệm về chuyện yêu đương. Vui
lắm mỗi lần “chém gió” như thế. Đến bây giờ chị vẫn luôn muốn
quay về trường để cùng mấy đứa tám chuyện nọ chuyện kia.
• Chị Minh Huệ Nguyễn: Ôi cái này siêu khó luôn ý vì nhiều kỷ
niệm đáng nhớ quá không biết chọn cái nào. Nếu được tóm gọn
thì chị nghĩ chị sẽ nhớ nhất hai khoảng thời gian. Đó là lần đầu
tiên làm tổng biên tập đã phải đối mặt với nguy cơ không thể
phát hành tập san và đã phải tìm mọi cách để cho ra mắt đứa
con tinh thần như thế nào. Và đó cũng là tất cả những dịp hội
Budamato của HanuTimes đi ăn uống, lầy lội và tâm sự với nhau.
Chị tin rằng, 10, 20 năm sau khi nhớ lại những lúc ấy thì cảm xúc
vẫn vẹn nguyên như bây giờ.
7) Là đứa con tinh thần mà các chị đã luôn theo dõi và chứng kiến
sự trưởng thành của nó. Cho đến nay, Hanutimes đã làm được
điều gì khiến các chị hài lòng và còn điều gì khiến các chị bận tâm?
• Chị Thanh Bình Nguyễn: Chị rất vui vì mấy đứa luôn bảo ban
nhau, quan tâm đến nhau, thân thiết với nhau như một gia đình,
dù thành viên đó có còn ở trong câu lạc bộ nữa hay không.
HanuTimes như một cầu nối, mang tới cho mấy đứa những người
bạn quý giá, có một quãng đời sinh viên thật đẹp và ý nghĩa, như
vậy là vui rồi. Cứ nhìn thấy mấy đứa yêu thương nhau là chị cảm
thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Chị thì không có cái chưa hài lòng,
chỉ cần mấy đứa cứ cố gắng, chị tin mọi khiếm khuyết sẽ được
hoàn thiện thôi.
• Chị Việt Trinh: Điểm hài
lòng chính là Hanutimes là
niềm kiêu hãnh và niềm vui
của chị trong suốt 4 năm đại
học và mãi mãi sau này. Còn
điểm chưa hài lòng thì phải
kể đến độ lầy và độ níu kéo
không ai bằng của Hanutimes,
ra trường rồi mà vẫn phải
ngồi trả lời phỏng vấn cho
Hanutimes đây này.
8) Cuối cùng, các chị có điều gì
muốn gửi gắm đến Hanutimes
hiện tại và tương lai không?
• Chị Thanh Huê: Chị muốn
gửi gắm đến các thành viên
Hanutimes hiện tại cũng như
tương lai là: dù mới đầu có bỡ ngỡ nhưng các em hãy cứ mạnh
dạn lên tiếng, các em vào câu lạc bộ là để học các kỹ năng và tạo
lập các mối quan hệ cơ mà, vì thế cứ xung phong nhận việc đi rồi
không biết chỗ nào thì có thể hỏi hoặc nhờ giúp đỡ, các anh chị
rất sẵn lòng.
• Chị Minh Huệ Nguyễn: Chính vì chị đã được nhận lại từ
Hanutimes nhiều như thế, và đã tốt lên từng ngày nhờ câu lạc
bộ nên chị luôn muốn khuyên các em đừng vội bỏ cuộc khi thấy
bản thân mình không bằng những người khác. Cứ kiên trì với việc
mình làm và học hỏi không ngừng, sẽ có thời điểm các em cảm
thấy cực kỳ ngạc nhiên và tự hào về chính mình. Thời thanh xuân
được trải qua ở Hanutimes là quãng thời gian giúp em trưởng
thành, phát triển và học cách cho đi – nhận lại hoàn hảo nhất. Hãy
tin ở bản thân mình nhiều hơn. Và chị mong rằng mấy đứa luôn
có thể“một người vì mọi người”cũng như đặt Hanutimes ở một vị
trí to to trong tim mình nhé.
• Chị Việt Trinh: Như chị đã chia sẻ ở trên, chính sự đoàn kết và
tình cảm giữa các thành viên trong Hanutimes đã giữ chị gắn bó
với mọi người đến bây giờ. Chỉ cần các em thực sự coi mình là một
phần của đại gia đình này và đồng thời phát huy khả năng tuyệt
vời của mình thì tuổi thọ của HanuTimes sẽ không dừng lại ở một
chữ số đâu nhé. Lời cuối cùng, nhân kỷ niệm mừng Hanutimes
tròn 5 tuổi, em muốn gửi lời cảm ơn tới các anh chị founders đã
đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển của Hanutimes ngày
hôm nay. Ngoài ra những tình cảm yêu thương của mình xin được
dành cho những người bạn đã cùng hoạt động tại Hanutimes
những năm qua. Và lời chúc thành công, niềm hi vọng của chị cho
sự lớn mạnh của Hanutimes sẽ gửi gắm nơi các thành viên hiện tại
và sau này của Hanutimes nhé. Happy birthday to our HanuTimes!
Cám ơn các chị đã dành thời gian thực hiện bài phỏng vấn của
chúng em!
Thực hiện: Ngọc Thư – Bình Phan
HANUTIMES // 6
Du học chính là một trong những cách “làm mới” bản thân
mà ngày càng được nhiều bạn trẻ muốn can đảm “thử một
lần”. Cùng lắng nghe các du học sinh Việt Nam chia sẻ câu
chuyện độc đáo, thú vị trên đất nước mà các bạn ấy đã đặt
chân đến nhé!
“Thật sự đến giờ phút này mình sẽ không bao giờ hối
hận vì chọn Hàn Quốc là điểm đến đầu tiên trên hành trình
“bước ra ngoài thế giới”. Ở đất nước này, mình cảm nhận
được rất nhiều điều đáng trân trọng. Người Hàn rất duy mĩ
nên cái gì của họ mình cũng thấy đẹp hết á, từng chi tiết
dù nhỏ nhất cũng luôn được họ làm rất tỉ mỉ. Người Hàn
không chỉ lịch sự, đáng yêu mà còn rất ấm áp và quan tâm
tới người khác. Mình còn nhớ hôm đó - sau buổi học đầu
tiên của đại học, chúng mình đã được cô giáo phát bánh,
sữa và nhắn nhủ mấy điều như học sinh lớp một vậy làm
mình vui mừng phát khóc” (Nguyễn Thảo Ngọc – Du học
sinh Hàn Quốc chia sẻ)
HÀN QUỐC – MÀU HỒNG CỦA SỰ LÃNG MẠN VÀ CHÂN THÀNH
NHẬT BẢN – MÀU VÀNG CỦA ÁNH BÌNH MINH RỰC RỠ
“Theo mình, Nhật Bản là một trong những nước đứng
đầu thế giới về sự an toàn. Bạn có thể đi ra đường vào ban
đêm mà không cảm thấy lo sợ bởi đường phố luôn được
trang bị đầy đủ các thiết bị camera an ninh.Và cũng nhờ đó
nên mình thích đi dạo đêm lắm, vừa an toàn mà lại còn rất
yên tĩnh nữa.: )) Ở Nhật, phương tiện giao thông phổ biến
nhất là tàu điện, người Nhật thường đi làm bằng tàu điện
và khi lên tàu tất cả mọi người văn minh và lịch sự lắm ý.
Còn về ẩm thực thì Nhật Bản siêu nổi tiếng với nhiều
món ăn ngon và lạ mắt, có nhiều cửa hàng mở suốt 24/24
để phục vụ khách hàng. Có thể kể đến một số món ăn nổi
tiếng tại Nhật mà mình đã từng được thưởng thức như:
Sushi, mì Udon, mì ramen, Sukiyaki… Đó đều là những
hương vị đã níu giữ trái tim mình và làm mình yêu vùng đất
của ánh bình minh rực rỡ này thêm nhiều lắm.
Ngoài ra, có một điểm mà mình thích nhất ở Nhật đó là
không khí tại Nhật luôn rất trong lành với nhiều công viên
cây xanh rợp bóng. Con người ở đây rất chú trọng bảo vệ
môi trường, và có lẽ đây chính là lí do tại sao môi trường
Nhật Bản luôn trong lành và tuổi thọ trung bình của người
Nhật cao nhất thế giới.
Nói một chút về con người nơi đây, ban đầu mình cảm
thấy họ là những người khá khó gần, không biểu lộ nhiều
tình thương hay có sự quan tâm lẫn nhau như ở Việt Nam
HANUTIMES // 7
TRUNG QUỐC – MÀU ĐỎ CỦA ĐẠI CÁT VÀ MAY MẮN
mình. Thế nhưng, sau khi mình làm quen và tiếp xúc nhiều
hơn với họ, mình mới nhận ra rằng họ là những người cực kì
thân thiện, nhiệt tình và tốt bụng, dù mình gặp khó khăn gì
thì họ cũng đều giúp đỡ hết mình luôn.”(Phạm Thị Thương
– Du học sinh Việt Nam tại Nhật Bản)
“Theo như mình thấy thì sinh viên đại học ở Nhật đa
phần thời gian là tự nghiên cứu ở thư viện và đi làm thêm,
thời gian lên lớp khá là ít. Tiết học sớm nhất thường bắt
đầu từ 8h30 nên sinh viên cũng thoải mái giờ giấc hơn ở
Việt Nam và hầu như các môn học đều phải thuyết trình
thường xuyên. Con người Nhật Bản bề ngoài họ trông có
vẻ rất lạnh lùng nhưng khi nhờ giúp đỡ thì họ nhiệt tình
lắm và câu cửa miệng của họ luôn luôn là “cảm ơn” và “xin
lỗi”. :))) Điều này khiến mình cảm thấy họ thực sự rất mộc
mạc và dễ mến. Và bạn biết không, chính những con người
nơi đây đã giúp mình “mở cánh cửa trái tim” ở một vùng
đất xa lạ.
Còn về kỷ niệm đáng nhớ thì nhiều lắm. Có những lần
mình đi chơi đến 4h đêm mà sáng hôm sau và 7h phải dậy
đi làm thêm rồi. T.T Thỉnh thoảng đi làm được sếp giao việc
cho nhưng mình lại chẳng hiểu gì hết, cũng may mà sếp
hiền nên công việc đã ổn thỏa và mình cũng dần quen hơn
trước. Ngoài ra còn những lần đi chơi một mình đến đêm
mới về, nói thật là mình cũng hơi sợ biến thái, tuy nhiên thì
cảm giác“muốn nhấc mông đi khám phá màn đêm ở Nhật”
cứ bám diết lấy nên mình vẫn cứng đầu tiếp tục đi. Hehe!”
(Nguyễn Mai Lan (4NB13) – Du học sinh Việt Nam tại Nhật
Bản)
“Tại nơi đất khách quê người này, mình đã có được rất
nhiều kỷ niệm đáng nhớ. ỞTrùng Khánh, người dân thường
nói tiếng địa phương nên mặc dù đã được học tiếng Trung
một năm rồi nhưng sang đây mình vẫn nghe như vịt nghe
sấm. Tuy vậy, ở lâu rồi nên dần dần cũng quen, nếu không
hiểu thì bảo luôn với họ là không hiểu và có thể dùng“body
language”để diễn tả nữa.Và một điều mình khá thích ở bên
này đó là môi trường khá xanh – sạch – đẹp, chỉ có điều
thời tiết biến đổi khá thất thường như sáng nắng, chiều
mưa và đêm thì lạnh.
Chuyện học hành mình dễ dàng hòa nhập được và cơ
hội được giao thoa văn hóa giữa các quốc gia khác nhau
khiến mình cảm thấy rằng mỗi ngày đến trường thực sự
là một ngày vui. Các hoạt động văn hóa – văn nghệ, thể
thao, giải trí ở bên này được tổ chức cực nhiều luôn, có thể
kể đến một số hoạt động tiêu biểu như: Cuộc thi kỹ năng
tiếng Hán, Thi gói bánh chẻo đầu năm, Chơi trò chơi đêm
Bình An, Đố vui có thưởng, Hội thao…Ngoài ra, ẩm thực
ở Trùng Khánh thì hấp dẫn vô cùng, đặc biệt là món lẩu
Trùng Khánh thì cực kì nổi tiếng nè.
Đối với mình, kỷ niệm đáng nhớ nhất từ khi sang đây đó
là hôm 20/10, trùng đúng ngày sinh nhật của mình luôn.
Buổi sáng hôm ấy, cô giáo vừa bước vào được khoảng 5
phút thì có hai bạn người Nga rất đẹp trai cầm một chiếc
bánh Gato bước vào. Lúc đó mình nghĩ thầm là tại sao
chúng nó lại biết sinh nhật của mình nhỉ và định khiến cho
mình bất ngờ chăng? Thế nhưng, mọi chuyện không như
mình mơ tưởng, hai cậu bạn người Nga cầm chiếc bánh
tiến về phía cô giáo chứ không phải mình, hóa ra hôm đó
HANUTIMES // 8
cũng là sinh nhật cô giáo chứ! Nghĩ cũng hơi tủi thân một
tẹo, nhưng mà sau đó thì bạn mình nói với cả lớp rằng hôm
nay cũng là sinh nhật của mình. Thế là tất cả các thành viên
trong lớp đều chúc tụng và tặng cả quà cho mình nữa.
Mình vui lắm ý! Tối hôm đó, hội sinh viên Việt Nam cũng
tổ chức sinh nhật cho mình. Chúng mình cùng nhau chơi
bài với các bạn người Indonesia và châu Phi…, quết bánh
kem khắp các khu kí túc xá, rồi phạt các anh da đen cởi trần
chạy quanh sân. Và chơi đến 2h sáng thì tất cả mọi người
đều say khướt ấy!
Bật mí thêm với các bạn đó là ở bên này có nhiều trai
xinh gái đẹp nhiều lắm, các thầy cô đều rất nhiệt tình, thân
thiện, cùng với đó là có nhiều cảnh đẹp cho các bạn du hí
và tham quan nữa.” Nguyễn Thị Thúy Quỳnh – (Sinh viên
khoa Trung – hiện đang là du học sinh ở Trùng Khánh –
Trung Quốc)
ANH QUỐC – NÂU CỔ KÍNH VẪN MANG NÉT HIỆN ĐẠI
PHÁP – MÀU“LÃNG MẠN”, NGỌT NGÀO
“Đối với mình nước Anh mang một nét cổ kính rất đặc
biệt. Giữa lòng thành phố Luân Đôn sầm uất bậc nhất thế
giới là những cung điện nguy nga, tráng lệ, những viện
bảo tàng, nhà thờ hay các trường đại học đã xây dựng từ
rất lâu đời rồi, nhìn thích lắm. Về văn hóa và con người thì
khỏi phải bàn, họ lịch sự, văn minh và đáng yêu vô cùng.
Mình cực thích ngắm nhìn các cặp đôi vợ chồng già ở Anh.
Họ vẫn nắm chặt tay nhau đi công viên, đi ăn tối. Nếu một
trong hai người phải ngồi xe lăn, người còn lại sẽ đẩy xe
lăn đi khắp mọi nẻo đường. Đáng yêu lắm! Có một kỉ niệm
thú vị mà mình sẽ không bao giờ quên. Khi bạn“hắt xì hơi”
người Anh sẽ nói “Bless you” giống như câu “Cơm muối”
của người Việt Nam mình ấy. Có lần, đang trong giờ học
yên lặng, mình“hắt xì”một cái, giáo sư đang giảng bài liền
dừng lại và nói “Bless you”. Lúc đó tự dưng thấy ấm lòng
lắm.”(Trần Phương Linh – Du học sinh Anh chia sẻ)
“Quyết định đi Pháp cũng đã không ít lần làm mình rơi
nước mắt vì mình chưa thể quen với cảm giác xa nhà lâu
như vậy. Nhưng tuổi trẻ mà, phải ít nhất một lần bước ra
khỏi “vùng an toàn” đã bao bọc mình suốt 18 năm qua để
tự mình“giang đôi cánh”chứ. Dần dần, Pháp từ một nơi xa
lạ mà mình muốn trốn tránh đã trở thành quê hương thứ
hai của mình. Ở đây mình còn có một người mẹ Pháp chăm
sóc cho mình từng chút một, giúp mình khám phá văn hóa,
lịch sử và nền ẩm thực của đất nước hình lục lăng này. Mình
cảm thấy Pháp chính là một cơ hội để mình hiểu hơn về
chính mình, đó là điều quan trọng hơn cả. Đến Pháp bạn sẽ
cứ thế mà bị mê hoặc bởi con người nơi đây vốn dĩ đã lãng
mạn, ngọt ngào lắm rồi ý. Hơn cả cảnh sắc say lòng ở Pháp,
mình càng mến con người nơi đây hơn bội phần.”(Nguyễn
Minh Nhật – Du học sinh Pháp)
HANUTIMES // 9
PHẦN LAN – TUYẾT TRẮNG VẪN TAN CHẢY TRÁI TIM
AUSTRALIA – THIÊN THANH HIỀN HÒA
“Mình là một đứa khá hiếu kì, ngày đầu tiên đặt chân
đến đất Phần, chưa quen biết ai mà đã cứ đi lòng vòng
khám phá, đi miết đến khu ngoài trung tâm thành phố rồi.
Sau một hồi ngơ ngác, hóa ra mình bị lạc thật. Không biết
làm thế nào cả, quay qua hỏi đường một bà cụ. Bà không
biết tiếng Anh nên cứ nhiệt tình chỉ cho mình bằng tiếng
Phần. Hai bà cháu cứ bất đồng ngôn ngữ đi bên nhau. Cuối
cùng, bà tìm bằng được cho mình một chị gái người Phần
biết tiếng Anh để dẫn mình về tận nhà. Lúc đó kiểu mình
bị xúc động dâng trào trong tim ý. Nói chung dù Phần Lan
là quê hương của mùa đông, của ông già Noel nhưng con
người thì vẫn hòa đồng, thân thiện và ấm áp thế đấy. Có
lẽ bởi vậy mà dù sống ở một vùng đất giá lạnh, mình vẫn
thấy nó đáng yêu và ấm áp đến lạ thường.” (Nguyễn Minh
Nguyệt – Du học sinh Phần Lan)
“Thật ra điều gì ở Úc mình cũng muốn nhớ hết, vì thực
sự nước Úc với mình rất đẹp. Ở đây mình luôn cảm nhận
được mọi thứ bình yên nhất. Có thể đối với nhiều bạn, Úc
có vẻ buồn nhưng mình lại cực thích vẻ trầm mặc mà vẫn
náo nhiệt ở đây. Có một điều rất thú vị ở Úc đó là nơi đây
nhiều dân nhập cư vì thế văn hóa rất đa dạng, không có
văn hóa nào quá rõ rệt. Một du học sinh như mình khi sang
đây sẽ không có cảm giác bị “sốc văn hóa” vì họ luôn chào
đón mọi người rất thân thiện, cởi mở.” (Nguyễn Duy – Du
học sinh Úc chia sẻ)
Kết: Đối với mỗi chúng ta, đặc biệt là những sinh viên đang học ngoại ngữ, du học luôn là cột mốc lý tưởng để xây dựng
và vun đắp cho những ước mơ của mình. Du học luôn là những cánh cửa rộng mở, là những chân trời mới cho những ai
muốn đặt chân đến, đồng thời cũng là những thách thức cho những người trẻ can đảm dám đối mặt và đương đầu. Nếu
bạn đang ấp ủ một giấc mơ sẽ bay đến một vùng đất mới nào đó, hãy luôn nỗ lực hết mình để chắp cánh cho ước mơ đó
sẽ bay cao và bay thật xa nhé!
Minh Phương
HANUTIMES // 10HANUTIMES // 10
HANUTIMES // 11HANUTIMES // 11
HANUTIMES // 12
HANUTIMES // 13
HANUTIMES // 14
Một người đàn ông nghèo từ quê lên thành phố
lớn để kiếm kế mưu sinh. Không học thức, không
tay nghề, việc người đàn ông có thể làm chỉ có
thể là những công việc chân tay. Ngày nọ, đọc
được thông bảo tuyển nhân viên dọn vệ sinh của
một công ty lớn, ông đã nộp đơn ứng tuyển.
Trong cuộc phỏng vấn, người quản lí tỏ ra rất
hài lòng nhưng rút cuộc người đàn ông vẫn bị
từ chối vì ông không có email. Ông ra về với 10
USD trong túi. Những tưởng sẽ sống đầu đường
xó chợ nhưng không, khi đi qua một siêu thị lớn,
ông quyết định dùng tất cả số tiền mua cà chua
và đem ra phố rao bán. Cuối ngày ông thu được
20 USD cho số cà chua đó. Ngày hôm sau ông lại
quyết định dùng tất cả số tiền mình có để mua
tích trữ cà chua và bán dần. Thật không ngờ,
ngày hôm đó số tiền ông thu lại được là 160 USD.
Người đàn ông tiếp tục hình thức kinh doanh
đó và tiết kiệm được tiền, ông mở cửa hàng và
chuyển sang đi xe tải để vận chuyển nhiều hơn.
Vài năm trôi qua, cửa hàng của ông đã được mở
rộng thành một chuỗi siêu thị nổi tiếng. Về già,
vì muốn nghỉ hưu, dành nhiều thời gian hơn
cho gia đình nên ông chủ siêu thị đã tìm một cố
vấn tài chính giúp mình quy hoạch lương hưu
và di sản. Sau một buổi họp, người cố vấn này
hỏi khách hàng của mình địa chỉ email để gửi
các kế hoạch và giấy tờ cho ông ta. Lúc này, ông
chủ già mới bình thản nói: “Từ trước đến giờ, tôi
chưa bao giờ dùng máy tính và email, sau này tôi
cũng không dùng. Anh gửi các giấy tờ cần thiết đến
hòm thư trước cửa nhà tôi nhé.” Người cố vấn tài
chính không tin vào những gì vừa nghe: “Ông
khôngdùngmáytínhvàemailmàvẫncóthểthành
SỨC MẠNH CỦA LỜI TỪ CHỐI
Chắc hẳn trong quan niệm của nhiều người, “từ chối” luôn mang sắc thái nghĩa tiêu cực và dẫu tình
huống xảy ra như thế nào, chúng ta đều cố gắng nói lời chấp thuận. Liệu có phải lời từ chối luôn sự
đem đến sự bất lợi. Hãy dành chút thời gian nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn, pha một ly cà phê đậm
đà hay một tách trà thơm và lắng nghe những câu chuyện dưới đây, tôi tin rằng bạn sẽ không bao giờ
phải hối hận khi học cách nói lời từ chối.
HANUTIMES // 15
lập được cả hệ thống siêu thị của riêng mình trên
phạm vi cả nước sao? Nếu ông biết dùng các ứng
dụng khoa học đó, không biết bây giờ ông sẽ thành
người như thế nào nữa.”
Ông chủ già vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ trở thành
một nhân viên vệ sinh”.
Đọc đến đây hẳn bạn đã có cái nhìn khác về lời từ
chối. Đôi khi, những lời từ chối của ai đó chính là
cơ hội, là may mắn để chúng ta tìm được những
chọn lựa tốt hơn. Tôi từng đọc ở đâu đó một câu
nói rất hay của Mahatma Gandhi như sau: “Mộtlời
từ chối xuất phát từ sự thú tội thật lòng còn tốt và
hay hơn một lời chấp thuận chỉ để làm vừa ý hay tệ
hơn là tránh để phiền hà”.
Thật vậy, một giáo sư dạy môn triết đã kể cho tôi
nghe câu chuyện về chú lừa và bài học sự từ chối.
Nội dung câu chuyện kể về một chú lừa quyết
tâm đạt danh hiệu khỏe nhất làng như mẹ của
nó, bởi vậy chú lừa đồng ý chở bất kì món hàng gì
của ông chủ dù nặng cỡ nào. Đến khi chú lừa gần
kiệt sức và không thể khuân thêm món hàng nào
nữa, ông chủ mới dắt chú đi đường tắt trở về nhà.
Giữa đường, ông gặp một người hàng rong bán
ba chiếc ly nhỏ rực rỡ sắc màu. Vì rất muốn mua
về tặng con gái nên ông chủ đã quay sang hỏi chú
lừa có chịu nổi thêm ba chiếc ly nữa không, chú
lừa gật đầu vì suy cho cùng cũng chỉ là ba chiếc
ly nhựa nhỏ bé chẳng thấm tháp gì so với hàng
trăm ký hàng trên lưng chú. Thế mà không hiểu
sao khi ông chủ bỏ ba chiếc ly nhựa lên lưng, chú
ta bỗng thấy bốn chân mình như không chịu nổi
thêm vài trăm gam sức năng ấy. Chú lừa té khuỵu
xuống, những món hàng trên lưng vỡ toang ra
nằm ngổn ngang trên mặt đường. Hàng trăm ký
hàng quý giá vỡ tan tành chỉ còn sót lại ba chiếc
ly nhựa đủ màu sắc rẻ tiền.
Vậy mới nói, có đôi lúc bạn cần bỏ đi một thứ để
giữ lại nhiều thứ, có những chuyện ta cần phải
biết cách nói không và chấp nhận từ bỏ. Hãy
dùng lời từ chối trong những hoàn cảnh phù hợp
nhất, để đưa ra lựa chọn sáng suốt và tìm thấy
thứ phù hợp nhất cho bản thân mình!
Hương Nguyên
Đôi khi, những lời từ chối của ai đó chính là cơ hội, là may mắn để chúng ta tìm được những chọn lựa tốt hơn.
HANUTIMES // 16
HANUTIMES // 17
HANUTIMES // 18
HANUTIMES // 19
Khủng hoảng có thể đến từ...môi trường đại học
Tớ luôn cảm thấy có một ranh giới rõ ràng giữa 12
năm phổ thông và 4 năm đại học. Đại học là một thế
giới hoàn toàn mới, với những con người mới, cách
học mới, và những khủng hoảng mới. Tớ cứ cảm giác
như đây là bước đệm cho quãng đường trưởng thành
của mỗi con người, bởi đại học chính là một xã hội
thu nhỏ. Các cậu có thể gặp những người với những
nét tính cách riêng biệt chưa từng gặp trước đây, cả
tốt cả xấu.
Nhiều khi cậu sẽ thấy không biết phải tin vào ai,
cảm thấy “cô đơn lạc lối” vì chắc gì lời nói và suy nghĩ
của người ta đã đồng nhất. Việc phát hiện một người
bạn thân thiết thật ra chẳng hề yêu quý mình như
mình với người ta, hay chỉ sau một vài việc không
đáng có mà dường như tất cả sẵn sàng quay lưng với
cậu trong chớp mắt chắc chắn sẽ làm cậu buồn và
mệt mỏi rất nhiều, đúng không?
Chưa kể đối với những ai phải xa nhà, không thể
mỗi lúc gặp chuyện đều chạy về nhà khóc một trận,
cộng thêm áp lực điểm số do bỡ ngỡ với chương trình
học mới, hay không thể cân bằng được giữa việc làm
thêm và học tập, tất cả cứ như giọt nước tràn ly. Và rồi
chúng mình bị đẩy rơi vào trạng thái mệt mỏi và lạc
lõng.
Như đã nói ở trên, đại học chính là một xã hội thu
nhỏ, nên là trước hết hãy cứ coi như là các cậu đang
được luyện tập làm quen trước khi đối mặt với những
khủng hoảng ở thế giới tàn khốc ngoài kia đi. Tớ
không nói các cậu đừng buồn hay không để tâm nữa,
vì làm sao mà thế được. Chắc chắn khi những việc ấy
đến, chúng mình vẫn sẽ rất mệt mỏi, nhưng không
sao cả, vì đấy là trạng thái tâm lý thông thường. Chỉ
là hy vọng các cậu đừng bỏ cuộc hay mất niềm tin,
vì cuộc đời còn dài lắm, và chúng mình không thể vì
những người không đáng mà từ bỏ được. Khi đã bình
tĩnh lại, hãy ngồi sắp xếp lại tất cả, việc gì cần trước
thì làm trước, đừng ôm quá nhiều việc một lúc và cố
gắng tìm thời gian trống để dành cho gia đình nhiều
hơn nhé.
… người yêu
Chuyện tình cảm cũng có thể làm tuổi trẻ của
chúng mình khủng hoảng, bởi hai chữ tưởng như đơn
giản: người yêu.
Nó hoàn toàn có thể là vấn đề với bất kỳ ai, kể cả
khi các cậu có người yêu hay chưa. Khi có người yêu,
các cậu có 1001 vấn đề phải lo lắng, nào là liệu tình
yêu tuổi trẻ có lâu bền được không, hay người ấy trẻ
Các cô gái, chàng trai đang đọc bài viết này ơi, có
phải các cậu cũng đang ở trong độ tuổi 18-25?
Nếu đúng thì tớ có thể đảm bảo rằng các cậu cũng
đang gặp phải nhiều vấn đề tưởng chừng đơn
giản và quá phổ biến trong đời sống hàng ngày
nhưng vẫn đủ sức làm chúng mình lo nghĩ không
thôi, thậm chí mệt mỏi đến muốn ...“nổ tung”. Đó
là những gì các cậu có nhận ra không? Và chúng
mình phải làm như thế nào mới có thể vượt qua
cơn khủng hoảng đầu đời mà tận hưởng độ tuổi
được mệnh danh là đẹp nhất này đây?
HANUTIMES // 20
con thế có thực sự nghiêm túc với mình không. Đặc
biệt mỗi khi cãi nhau hay chia tay thì tình trạng rơi vào
khủng hoảng không phải là hiếm.
Còn nếu đang FA, thì những suy nghĩ tiêu cực“trời
ơi đất hỡi” như kiểu crush không thích mình vì mình
không đủ tốt sao, mình có vấn đề gì sao, hay bao
nhiêu năm rồi mà vẫn không có người yêu thì có phải
bị chai sạn rồi không, cứ dần dần in sâu vào tâm trí
của mỗi cô gái, chàng trai đang độc thân.
Nhưng các cậu ơi, hãy nhớ rằng chúng mình đều
còn trẻ lắm, rất trẻ. Đã yêu thì cứ yêu thôi, còn chưa thì
nghĩ đơn giản một chút đi nào.
Tớ kể cho các cậu một câu chuyện nhỏ nhé!Truyền
thuyết kể rằng mỗi người khi sinh ra đều không hoàn
hảo, phải cần một mảnh ghép tương xứng nữa ghép
vào mới trọn vẹn 100%. Nhưng trớ trêu là ông trời đã
để hai mảnh ghép của một chỉnh thể ở những nơi
khác nhau, mỗi người đều phải đi tìm nửa còn lại của
mình. Vậy nên ở đâu đó trên thế giới này vẫn luôn có
một mảnh ghép hoàn hảo của các cậu, hãy tin tớ đi.
Nếu không phải người ấy thì sẽ không là ai cả, vì thế
hãy chỉ coi những người còn lại như là mảnh ghép sai
lầm thôi.
Đừng mất niềm tin vào tình yêu, vào bản thân chỉ
vì vài người nhé. Nếu ai đó làm cậu thấy mất niềm tin
hay tổn thương quá nhiều, hãy dũng cảm buông tay.
Có người yêu thì hạnh phúc, còn độc thân thì tự do.
Không phải vội vàng vì chúng mình còn trẻ. Tới cuối
con đường, những người xứng đáng sẽ luôn nhận
được hạnh phúc thôi.
Chúng mình đều ít nhất một lần thấy chênh
vênh vì tương lai
Sẽ có những lúc các cậu ngồi suy nghĩ về tương lai
của mình, phải không? Nhiều khi cậu sẽ thấy chênh
vênh và mơ hồ về bản thân trong những năm tháng
sắp tới. Hiện tại thì đi học, nhưng sau khi tốt nghiệp
mà không xin được việc gì thì biết làm gì? Mà xin việc
thì xin việc gì? Mình thực sự thích làm gì?
Ngành học đặc thù thì ít sự lựa chọn, ngành phổ
biến thì sức cạnh tranh mạnh. Kể cả khi xác định được
ước mơ của mình thì cũng có thể sẽ phải đối mặt
với một điều buồn nhất. Đó là khi cậu nhận ra mình
không đủ giỏi cho công việc mơ ước trong tương lai
của cậu. Chỉ riêng sự thật ấy thôi cũng đủ làm cậu suy
sụp và cảm thấy mất phương hướng rồi phải không?
Phải làm thế nào khi cuối cùng cũng tìm được công
việc mình thật sự yêu nhưng lại không đủ khả năng
để làm nó?
Tớ lại muốn nhắc lại một điều, rằng chúng mình
đang là “tỉ phú” thời gian, vì chúng mình còn trẻ mà.
Chưa xác định được công việc yêu thích à? Dần dần
tìm hiểu là được. Các cậu có thể thử những việc tiềm
năng, xem xem cái gì thật sự phù hợp với bản thân
mình nhất. Nhưng điều kiện là phải bắt tay vào làm
thật sự, chứ không phải ngồi và tưởng tượng việc
này làm thế này, việc kia làm thế kia thì có hợp mình
không. Tưởng tượng và thực tế luôn khác nhau hoàn
toàn. Hãy tranh thủ khi chúng mình chưa phải bước
cả hai chân ra bên ngoài thế giới khốc liệt kia để tìm
hiểu bản thân, vì sau này ra trường là không còn thời
gian nữa.
Còn nếu các cậu rơi vào trường hợp đã tìm được
ước mơ nhưng chưa đủ khả năng thực hiện? Đừng
buồn quá, chúng mình vẫn phải tiếp tục đứng lên
đi tiếp con đường chinh phục nó. Cậu có thể thử tìm
xem còn việc nào mình cũng yêu ngang ngửa việc kia
để đổi hướng. Hoặc giả sử vẫn chỉ có duy nhất việc
ban đầu, thì hãy học tập và rèn luyện. Không bao giờ
quá muộn cho việc học hỏi, chưa có đủ kiến thức thì
trau dồi thêm, không đủ kỹ năng thì luyện tập nhiều.
Một lúc nào đó, các cậu sẽ thấy ước mơ ở ngay gần
mình từ lúc nào không hay.
Nhìn chung, tớ muốn nói rằng khủng hoảng là
một điều ai cũng phải đối mặt trong mỗi giai đoạn
của cuộc đời. Điều quan trọng là mình sẽ để cho nó
chi phối mình hay là đứng lên biến nó thành động
lực. Các cậu không cần thiết lúc nào cũng phải mạnh
mẽ, khóc cũng được, gục ngã cũng không sao, nhưng
đừng quên lau nước mắt và đứng dậy. Sau này nhìn
lại, có khi cậu sẽ phải cảm ơn những khủng hoảng ấy,
vì chúng đã giúp mình trưởng thành và hoàn thiện
bản thân thật tốt.
Tớ sẽ tạm kết bài viết bằng một câu nói dành cho
tất cả chúng mình:“Rắc rối sinh ra không phải để trốn
tránh, mà là để đối mặt”.
Minh Huệ
HANUTIMES // 21
Tôi kể chuyện về sách, tôi cứ mong những gì mình
vừa đọc đừng là sự thật…
Nếu ai đó hỏi rằng cuốn sách nào gây ám ảnh cho
tôi nhất? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời: “Hảo nữ
Trung Hoa”.Thoạt đầu nghe tên, ai cũng nghĩ đây sẽ là
thiên truyện hào sảng ngợi ca những người phụ nữ vĩ
đại, những nữ anh hùng dân tộc bất khuất mạnh mẽ.
Và thật không khỏi ngỡ ngàng khi biết“Hảo nữ Trung
Hoa” là cuốn hồi kí của nữ nhà báo Hân Nhiên sau 8
năm làm chương trình phát thanh “Gửi lời theo gió
đêm”. Hân Nhiên đã thay những người con gái, những
người phụ nữ vô danh xứ Trung ngày ấy cất lên tiếng
lòng sau bao đớn đau, tủi nhục lẫn cả bi thảm, nghiệt
ngã của dòng đời.
Đã hàng ngàn lần tôi đặt câu hỏi vì sao một cuốn
sách đáng đọc như “Hảo nữ Trung Hoa” lại bị thất
truyền? Sự ra đời của nó vốn đã là một sự kì diệu. Đó
là cuốn sách mà Hân Nhiên coi như “mạng sống của
tôi”, “là kết tinh của nhiều năm làm việc với tư cách
nhà báo”. Dường như khi đọc “Hảo nữ Trung Hoa”,
tôi cảm nhận được cả những phút dâng trào cực độ
trong cảm xúc khi Hân Nhiên viết những dòng văn
ấy. Thật không dễ dàng để tua lại, để cố sắp xếp kí ức
và hơn cả là tìm ra những ngôn từ thích đáng để viết
về những sự thật đau đớn. Thế nhưng Hân Nhiên đã
làm tốt vai trò của một người dẫn đường. Bà đã mở ra
HANUTIMES // 22
cánh cửa dẫn độc giả vào kí ức của quá khứ nhưng lại
để chính bản thân họ tự đường khám phá và tìm ra lối
đi của bản thân mình trong hiện tại và tương lai.
Những lời Hân Nhiên viết cứ day dứt, ảm ảnh
mãi:“Đàn ông giống như núi, họ chỉ biết mặt đất dưới
chân và cây trên sườn núi nhưng đàn bà thì giống
như nước…tôi nghĩ là vì nước là khởi nguồn của sự
sống và nó biến đổi hình dạng theo môi trường xung
quanh. Giống như phụ nữ, nước cũng hiến mình
hoàn toàn mỗi khi nó nuôi dưỡng cho sự sống”. Tôi
đã không ít lần cắn tay chỉ để không bật khóc thành
tiếng khi đọc những gì mà Hân Nhiên viết về hàng
trăm cuộc đời vất vưởng của những người phụ nữ. Họ
đến từ mọi miền khác nhau với điểm chung duy nhất
là sự bất hạnh. Liệu một từ “bất hạnh” có đủ để diễn
tả những giây phút “sống không bằng chết”, trong
những tháng ngày bị dày vò và đau đớn vùi dập bởi
những hủ tục của lịch sử đã trải dài qua bao thế kỉ,
bao kiếp người. Một đất nước Trung Hoa không vĩ
đại với hàng ngàn năm văn hiến… ở đây là một Trung
Quốc với những góc khuất sâu kín nhất.
Những góc khuất ấy cứ mỗi lúc lại khiến người đọc
không thể dứt ra được, càng đọc càng muốn đi sâu
hơn vào những góc tối ấy… Quên sao được người
phụ nữ Tĩnh Di dùng cả tuổi thanh xuân võ võ chờ
người thương 45 năm có lẻ. Để rồi những tháng năm
tuổi trẻ của Tĩnh Di đánh đổi vỏn vẹn trong ba chữ
“NiệmTĩnh Di”(NhớTĩnh Di), là những chữ cái ghép lại
từ tên ba cô con gái của người đàn ông đó.
Hay câu chuyện về “những chiếc máy đẻ”– những
người phụ nữ ở Đồi Hét bị hành hạ như những nô lệ,
chẳng thể ngẩng cao đầu. Đâu thể kể hết được nỗi
đau mà những người phụ nữ ấy phải trải qua. Nó trải
dài, xâm chiếm và ám ảnh. Những câu chuyện diễn ra
mà tôi chỉ cầu mong nó đừng là sự thật. Đó là khi cô
bé 12 tuổi đã bị bắt cóc làm vợ một ông già, là người
con gái bị cưỡng bức để trở thành gái điếm và trả thù
đàn ông, là những người mẹ bất lực, tuyệt vọng đứng
trước cái chết của con mình. Từ trẻ đến già, những
đớn đau, rẻ mạt, tủi nhục… cử bủa vây họ, đâu có tha
cho ai? Những đau thương và mất mát ấy, chúng đôi
khi làm tôi thấy ghê tởm và sợ hãi đàn ông!
Nhưng có lẽ, điều ám ảnh tôi nhất là câu chuyện
của cô bé giữ ruồi làm vật nuôi – Hồng Tuyết. Từng
lời kể của Hân Nhiên làm trái tim tôi đau nhói, không
đành lòng đọc tiếp mà cũng chẳng thể dừng lại. Hồng
Tuyết 11 tuổi đã bị trở thành nô lệ tình dục của chính
người cha ruột sinh ra mình. Hằng ngày cô bé “sống
không bằng chết”, mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy
ghê tởm, sợ hãi người mà em gọi là “cha”. “Em không
thể nín khóc. Đây là cha em ư? Ông ta có con chỉ để
thỏa mãn dục vọng thú vật của mình thôi sao? Ông ta
sinh em ra để làm gì cơ chứ? Người đàn ông cầm thú
đó đã khiến HồngTuyết tự làm mình đau, tự làm mình
bị bệnh để được vào bệnh viện, trốn chạy thứ “tình
yêu bẩn thỉu”kia.
Em nói rằng em không sợ chết,“đối với em, những
mũi tiêm, những viên thuốc và những lần thử máu
còn sung sướng hơn sống với cha”, em chỉ cần không
phải ở trong ngôi nhà ấy nữa, ngôi nhà không có tình
thương mà tràn nhập sự nhục nhã, đau đớn. Ngôi
nhà mà ngay cả những bậc sinh thành không hề yêu
thương em. Cô bé ấy chỉ có thể cảm nhận được hơi
ấm tình thương khi có một chú ruồi con đậu vào bàn
tay em.“Em nhất định sẽ nuôi một chú ruồi con vì ruồi
con đã đem lại sự ấm áp cho em. Em luôn khao khát
có một người mẹ và người cha thực sự: một gia đình
thực sự nơi em được là con, được khóc trong vòng tay
mẹ cha; nơi em có thể ngủ an toàn trên giường trong
nhà mình; nơi những bàn tay yêu thương sẽ vỗ về mái
đầu, an ủi em sau một giấc mơ đáng sợ”. Nhưng sau
tất cả, căn bệnh nhiễm trùng máu đã cướp đi sinh
mạng của em, mang em khỏi thế gian này theo một
cách lặng lẽ.
Hân Nhiên có lẽ cũng bàng hoàng và đau đớn khi
viết lại những dòng kí ức ứa lệ như thế? Liệu rằng
có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự bất hạnh của
Hồng Tuyết? Liệu rằng ngoài cô bé ấy còn có “cô gái
nào bị bạo hành tình dục đang khóc giữa hàng nghìn
linh hồn còn mơ màng trong thành phố?”. HồngTuyết
không chỉ ám ảnh Hân Nhiên mà còn như đang nhìn
mọi độc giả bằng con mắt da diết, mong mỏi trong vô
vọng như muốn cầu xin điều gì đó?
Hơn 400 trang sách khép lại, tôi biết ơn Hân Nhiên
rất nhiều vì đã dũng cảm viết một cách đầy chân thực
sự thật về người phụ nữ Trung Hoa, về những gọng
xiềng xích đau đớn, bất hạnh trăm bề như địa ngục
chốn trần gian mà họ phải trải qua. Những gì đọng
lại trong tô, không chỉ là sự ám ảnh sâu xa, mà đó
còn là sự kết tinh nhân văn sáng ngời của cuốn sách:
không chỉ tố cáo một thời kì đen tối ngập đầy bùn
trong một xã hội Trung Hoa thối nát ngày xưa mà còn
chính là sự ngợi ca tình yêu, tình mẫu tử thiêng liêng
và niềm khát khao được sống trong sạch, hạnh phúc
luôn cháy âm ỉ trong tim những người phụ nữ bị xã
hội thời ấy. Họ thực sự xứng đáng hơn ai hết để nhận
bốn chữ“Hảo nữ Trung Hoa”.
							
	 Minh Phương
HANUTIMES // 23
Ngày 09/09/2012, Hanutimes ra đời với sứ mệnh“Bring HANU to the world”và trở thành Kênh thông tin truyền
thông chính thức của trường Đại học Hà Nội. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài“hào nhoáng”ấy là rất nhiều bí mật
“sâu kiu” chưa từng tiết lộ sau 5 năm trưởng thành và lớn mạnh. Bạn có tò mò những bí mật đó là gì không?
Hãy khám phá cùng chúng tớ nhé!
Truyền thuyết kể rằng Hanutimes
chính là“miền đất hứa”cho những
kẻ FA bởi đây được mệnh danh là
“Nơi tình yêu bắt đầu”. Đã có rất
nhiều Hanutimes-er tìm được nửa
kia của mình tại đây, nhưng bên
cạnh đó hội thì tụi FA cũng vô số
nhé!
Vì cái tên “Nơi tình yêu bắt đầu”
mà Hanutimes có một lời nguyền
chưa bao giờ được hóa giải:
những couple trong câu lạc bộ khi
công khai sẽ phải khao một chầu
karaoke nếu không muốn chịu
cảnh...“sớm nở tối tàn”
Nếu bạn nghĩ rằng làm Chủ tịch
hay Phó chủ tịch của một câu lạc
bộ “rất oai” thì chính xác bạn đã
nhầm. Ở Hanutimes có hẳn một
ban được gọi là “Ban Culi” chỉ gồm
ba thành viên: một Chủ tịch và hai
Phó chủ tịch. Sở dĩ gọi tên như vậy
vì ba nhân vật này luôn phải đứng
mũi chịu sào trong việc chăm lo
đời sống và gánh vác toàn bộ công
to việc lớn trong“gia đình”.
Mặc dù được tôn sùng là “osin cấp
cao”nhưng khi“nghỉ hưu”, Chủ tịch
và Phó chủ tịch sẽ được ưu ái gọi
bằng tên rất thân thương là “anh/
chị Cố”, thậm chí còn có cả biệt
danh“Phu nhân Cố Chủ tịch”ra đời
từ đây.
Làm chủ tịch vừa sướng vừa khổ vì
bất cứ khoảnh khắc nào cũng đều
được các nhiếp ảnh gia ghi lại. Nếu
chia trung bình thì mỗi thành viên
của Hanutimes đều có ít nhất hai
bức ảnh “để đời” của bạn ấy, Tính
ra số ảnh đó cũng đủ làm thành
album cho bạn ấy sống ảo cả đời.
Không phải 100% thành viên của
Hanutimes đều là Hanu-er. Ngay
từ khi thành lập, các founder của
Hanutimes đã lôi kéo được rất
nhiều thành viên “ngoại bang” từ
các trường bạn tham gia. Hiện tại,
Tân Phó chủ tịch của Hanutimes
cũng là một member của trường
khác.
Nhiệm kì của mỗi đời chủ tịch của
Hanutimes kéo dài một năm. Tuy
nhiên mặc dù mới tròn 5 năm tuổi
nhưng Hanutimes đã trải qua sáu
đời chủ tịch.
HANUTIMES // 24
Ban Tin của Hanutimes đã bóp
méo hoàn toàn kết thúc của truyện
cổ tích “Bạch Tuyết và 7 chú lùn”
trong vở kịch ra mắt thành viên
mới năm 2015. Cuối cùng Hoàng
tử và Phù thủy đến với nhau dẫn
đến sự ra đời của một câu chuyện
ăn theo khác kể về sự trả thù của
Bạch Tuyết sau khi mất đi tất cả.
Bản chế mang tên “Bạch Tuyết –
Chuyện chưa kể”được tiết lộ trong
đợt tuyển thành viên năm 2016.
Bún đậu mắm tôm đã trở thành
món ăn “huyền thoại” của
Hanutimes bởi có một thời các
thành viên cứ họp xong lại lập
team đi ăn món này. Thậm chí các
thành viên còn thành lập cả một
group riêng chỉ dành để thông báo
các buổi offline bàn chuyện“ngoài
lề”.
Hanutimes là nơi tập kết của “Hội
con nhà giàu” khi có rất nhiều các
thành viên liên tục hẹn hò lập
team đi xem phim, đi uống trà sữa,
đi quẩy prom hay “đại náo” phố đi
bộ vào dịp cuối tuần. Nếu bạn thấy
mình không đủ điều kiện để gia
nhập hội này thì hãy yên tâm vì vẫn
có hội của những người “không
quan tâm đến thời cuộc” và “Hội
con nhà nghèo”ở Hanutimes.
Tiến Phi
HANUTIMES // 25HANUTIMES // 25
HANUTIMES // 26
- Có làm được bài không thế? – Linh vỗ vai Nguyên
khi thấy đứa bạn đang ngồi thất thần suy nghĩ
chuyện gì đó rất sâu.
- Không tốt lắm!
Nguyên trả lời Linh bằng chất giọng buồn buồn,
làm cả đám bạn đang ngồi quanh hai đứa ngạc
nhiên. Ai cũng biết Nguyên vốn là một đứa rất
chăm. Thứ hạng của nó luôn là đứng đầu, hoặc chí
ít cũng lọt top năm của trường. Bài kiểm tra toán
vừa rồi không có gì quá khó khăn mà nó lại nói như
vậy. Đám bạn cứ ngơ ngác nhìn nhau, nửa tưởng
Nguyên nói đùa, nửa nghĩ rằng nó có chuyện gì đó
thật.
- Cô vào lớp rồi kìa – Linh nói to xua tan đi sự im
lặng của những đứa bạn sau câu trả lời của Nguyên.
Cả đám nhao nhao chạy về chỗ ngồi của mình. Linh
nhìn Nguyên đầy khó hiểu còn Nguyên vẫn không
thể thoát ra khỏi những suy nghĩ làm nó phải bận
tâm suốt những ngày gần đây.
Tan học, Nguyên cố tình nán lại ở trường đợi Linh
họp Ban chấp hành Đoàn. Nó đi dạo một lúc lâu
quanh sân trường với những suy nghĩ vẩn vơ. Cảm
giác về một chuyện không hay nào đó sắp xảy ra
khiến nó vô cùng bất an.
- Huỵch!... Bụp!....
Đang đứng dưới sân, Nguyên chợt nghe thấy
những tiếng động lạ. Theo phản xạ nó quay đầu
nhìn về nơi phát ra những âm thanh đó. Phía trên
tầng ba nhà A, cạnh góc khuất, một đám con trai
đang xúm lại với nhau làm gì đó nhưng nó hoàn
toàn không hình dung được bọn họ đang làm gì.
Nguyên tò mò định đi lên.
- Về thôi muộn rồi!
Nguyên giật mình bởi tiếng gọi của Linh phía sau.
Nó dừng bước, quay ra nhìn đứa bạn thân rồi lại
nhìn về phía tầng ba bây giờ đã vắng bóng người.
Lưỡng lự trong giây lát, Nguyên tiến về phía Linh
đang đợi rồi leo lên xe.
- Dạo này mày có chuyện gì đúng không?
- Sao lại hỏi tao thế? – Nguyên ngạc nhiên trước
câu hỏi của Linh.
- Thì cứ thấy mày ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Bài tập
không làm đủ, kiểm tra cũng làm không tốt.
- Không có chuyện gì đâu. Mày đừng lo! – Nguyên
trấn an Linh nhưng tông giọng của nó lại hơi cao
một chút so với bình thường.	
- Tao thấy thế nên hỏi thôi.
Khoảng không im lặng bỗng bao trùm lên hai đứa.
Trời tối dần. Hai bên đường, đèn cao áp đã được
bật sáng làm bóng của hai đứa đổ xuống mặt đất,
chạy dài theo những vòng xe chạy.
- Thật ra là chuyện của tao với Long - Nguyên lên
tiếng trước vì cảm thấy có lỗi với đứa bạn - Tuần
trước tao thấy Long đi với Hương Xoăn ở A8. Hai
người có vẻ...thân thiết hơn mức bình thường –
Nguyên cảm thấy khó khăn khi nói ra những chữ
cuối câu nói của mình.
Chưa cần nghe hết câu nói của Nguyên, Linh mỉm
cười tự đắc vì cho rằng mình đã đoán đúng điều
làm Nguyên phải suy tư. Lần này đến lượt Linh trấn
an lại đứa bạn:
- Tao nghĩ không có chuyện gì đâu. Nghe đồn con
Hương thích thằng Lâm lớp mình mà. Lần trước
còn thấy nó nhờ người gửi vé rủ thằng Hùng đi
xem phim.
Nguyên trút ra một tiếng thở dài sau khi nghe con
bạn phủ định suy đoán của mình và dù không tin
hoàn toàn đó là sự thật nhưng nó thấy lòng mình
nhẹ nhõm hơn nhiều.
***
Linh dừng xe trước cổng nhà Nguyên trong một
con ngõ nhỏ nằm sâu trong phố Thủy Lợi thì bỗng
thấy Nguyên giật giật tay áo của mình.
- Linh ơi! Ai đó lại để chậu xương rồng trước cổng
nhà cho tao này!
Linh nhìn theo hướng tay đang chỉ của Nguyên.
Một chậu xương rồng nhện nhỏ xinh màu trắng
HANUTIMES // 26
HANUTIMES // 27
có hình vẽ thỏ bảy màu thắt một chiếc nơ màu đỏ
được đặt bên trái trụ cổng.
- Vẫn chưa biết là ai à? Tao gato lắm nhé! Mày có
hẳn fan bí mật cơ đấy.
- Chuyện này làm tao thấy bất an lắm! Dạo này tao
hay có những giấc mơ kì lạ lắm. Tao mơ thấy người
tặng tao những chậu xương rồng này và tao cứ
đứng ở hai bên đường nhìn nhau nhưng mà mãi
tao vẫn không thấy mặt người đó. Thỉnh thoảng
tao còn mơ thấy những chậu xương rồng này rỉ
máu nữa cơ.
Nghĩ tới chuyện đó làm Nguyên bỗng rùng mình
một cái khiến Linh cũng rùng mình theo.
- Con điên này! Mày đang kể chuyện ma à? Sợ chết
đi được! – Vừa nói Linh vừa đánh mạnh vào vai
Nguyên.
Nguyên ôm bụng cười vì đã dọa đứa bạn sợ đến
nỗi mặt xanh lét như không còn sức sống. Nó cầm
chậu xương rồng trên tay rồi tạm biệt Linh, trong
lòng đầy những câu hỏi về người bí ẩn thường
tặng nó những chậu xương rồng thời gian gần đây.
***
Mấy ngày sau, khi có việc phải đi ngang qua dãy
nhà A mà Nguyên nghe thấy tiếng động lạ hôm
trước thì có một cậu bạn đi xuống từ đó. Cậu bạn
đó thật sự khiến Nguyên phải chú ý vì bộ quần áo
mà cậu bạn đang mặc rất nhàu nhĩ, lấm lem những
vết bẩn như vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất. Dù sở
hữu gương mặt hiền hiền nhưng không hiểu sao
cậu bạn lại lộ đầy vẻ căng thẳng. Thấy Nguyên cậu
bạn ấy hơi chững lại trong giây lát rồi bỏ đi ngay,
thậm chí còn suýt chút nữa đã xô vào Linh khi cô
nàng đang chạy về phía Nguyên.
- Mày có biết cậu bạn kia là ai không? – Nguyên vừa
hỏi Linh vừa dõi theo cậu bạn đeo cặp kính vuông
giờ đã đứng cách hai đứa cả một khoảng nửa sân
trường.
- À! Đó là Minh. Cậu ta học cùng khối với mình. Học
giỏi nhưng tính cách của cậu ta hơi kì cục nên có
vẻ mọi người không ưa lắm – Linh trả lời Nguyên
một cách vội vã rồi cầm tay đứa bạn kéo đi về phía
căng-tin mặc cho Nguyên vẫn dõi mắt theo hướng
cậu bạn vừa gặp đã đi khuất.
Hai đứa đi đến căng-tin thì gặp Long vừa ở đó đi
ra. Linh ra sức vẫy tay gọi Long mặc cho Nguyên
ngăn cản.
- Cũng đi nạp năng lượng à? – Long tươi cười đi
đến, mắt cứ hướng về phía Nguyên làm nó cảm
thấy bối rối.
- Ừ! Lâu lắm rồi chẳng gặp Long. Đúng là hotboy
có khác, khó gặp như sao vậy! – Linh nháy mắt với
Long đầy ẩn ý.
- Đâu có đâu. Hay chiều nay tan học, bọn mình đi
uống trà sữa đi. Lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện
để nói với hai người lắm. – Long chủ động đưa ra
lời đề nghị.
- Vậy hẹn nhau ở cổng trường nhé! - Linh vừa nói
vừa ra dấu“ok”về phía Long.
Sự chủ động của cả Long và Linh làm Nguyên
không kịp phản ứng thì tiếng trống báo vào học
vang lên. Linh chào Long rồi lại kéo tay Ngân chạy
về lớp. Mọi thứ cứ như được sắp đặt sẵn từ trước
vậy.
Tan học, khi Nguyên đang đứng đợi ở cổng trường
thì Long phóng xe tới, ngay lập tức nó cũng nhận
được tin nhắn của Linh: “Hôm nay tao bận, mày đi
với Long nhé!”kèm theo một cái icon nháy mắt.
- Linh bận không đi được rồi! – Nguyên nhìn Long
thở dài.
- Linh nhắn tin cho Long rồi. Nguyên lên xe đi Long
chở.
Nguyên hơi chần chừ nhưng rồi cũng leo lên xe.
Long bất chợt lên ga khiến chiếc xe phóng vút đi
làm Nguyên phải dùng hai tay bám chặt vạt áo của
HANUTIMES // 27
HANUTIMES // 28
cậu ấy. Ngồi sau tấm lưng rộng của Long, Nguyên
thấy mình thật nhỏ bé và cảm giác như đang được
che chở bất chợt ùa về khiến nó vui vui trong lòng.
Long, Linh và nó học chung lớp cấp 2. Suốt mấy
năm liền ba đứa luôn ngồi cùng bàn nên cực kì
thân thiết. Nguyên nhận ra mình thích Long từ
cuối năm học lớp 9, trong bữa tiệc liên hoan chia
tay lớp. Khi ấy Long vừa đàn guitar vừa hát để dành
tặng nó và Linh. Hình ảnh của Long lúc đó trong
mắt nó rất đẹp và nó thấy tim mình đã đánh lỡ một
nhịp trong ngày hè đầy nắng năm ấy.
- Lần trước Long thấy Ngân ở A8, sao không chào
mà lại quay đi vậy? – Long bất chợt hỏi sau một hồi
thấy Nguyên im lặng làm nó giật mình.
- Ừ thì... Nguyên sợ làm phiền Long với Hương thôi
– Nguyên lúng túng và nó thấy cái lý do mình vừa
buột miệng nói ra thật chẳng hợp lý chút nào.
- Phiền gì chứ! Long với Hương không có gì đâu.
Hôm đó hai đứa chỉ đi mua đồ chuẩn bị cho buổi
văn nghệ ở trường thôi.
Nguyên im lặng mỉm cười, trong lòng chợt nhẹ
bỗng như vừa trút đi được gánh nặng. Long cũng
hơi cong khóe miệng tạo thành hình nụ cười, trong
lòng thầm cảm ơn Linh. Có lẽ cậu đã đoán được
Nguyên đang nghĩ gì.
Kể từ buổi đi chơi với Long hôm đó, mọi việc biến
chuyển rõ rệt. Tuần nào Long cũng chủ động nhắn
tin cho Nguyên, rồi thỉnh thoảng lại rủ nó và Linh
đi uống trà sữa hoặc ăn vặt cùng nhau và Linh
luôn biến mất vì có việc bận sát giờ hẹn. Bản thân
Nguyên vẫn luôn tự nhủ đó chỉ là tình bạn đơn
thuần mặc dù trong sâu thẳm, nó vẫn mong có
gì đó xảy ra. Còn với Long, mái tóc ngắn ôm trọn
khuôn mặt nhỏ xinh của cô bạn thân ngày nào đã
khiến cậu bắt đầu có chút cảm giác khác lạ trong
lòng.
***
Người lạ mặt vẫn tiếp tục gửi tặng Nguyên những
chậu xương rồng nhỏ xinh đặt trước cổng nhà kh-
iến nó không khỏi tò mò muốn biết đó là ai. Cả
những giấc mơ kì lạ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện kh-
iến nó tỉnh dậy lúc nửa đêm làm nó cảm thấy cực kì
bất an. Giấc mơ về chậu xương rồng rỉ máu mà nó
từng kể với Linh là sự thật nhưng nó không muốn
Linh lo lắng nên đã không kể gì thêm về chuyện
đó.
Trong một lần tỉnh giấc giữa đêm, Nguyên đang
lướt facebook thì phần danh sách đề xuất một
tài khoản có avatar nhìn rất giống cậu bạn tên
Minh ở trường. Ngân tò mò liền vào xem. Trang cá
nhân của người này chỉ toàn là ảnh nhân vật phim
Nguyên chưa thấy bao giờ. Nhưng điều khiến
Nguyên chú ý hơn cả đó là dưới những bài post của
cậu ấy lại xuất hiện rất nhiều những lời bình luận
ác ý từ những người mà Nguyên nhận ra là bạn học
cùng khối. Nguyên suy nghĩ một hồi lâu rồi nhấp
chuột kết bạn. Sau đó nó bình luận vào status đầy
tuyệt vọng được đăng cách đó một ngày của cậu
ấy: “Cậu ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”. Đợi chờ một
lúc lâu không thấy phản hồi dù thấy nick của người
bên kia vẫn sáng đèn, Nguyên quay trở lại giường,
khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ.
Tiết học thể dục buổi sáng hôm sau, Linh bị ngã
trong lúc tập chạy. Khi đưa Linh đến phòng y tế,
Nguyên gặp Minh cũng đang ở đó. Thấy phòng y
tế có thêm người, cậu bạn liền đi ra ngoài. Nó để ý
thấy có một vết bầm nhỏ trên mắt của cậu ấy. Lúc
cô y tá bôi thuốc cho Linh, Nguyên tò mò hỏi:
- Cô ơi! Bạn nam lúc nãy ở đây bị sao thế ạ?
- Bạn ấy nói bị đau ở mắt, không biết có phải do
đánh nhau không chứ cô thấy không phải là do bị
ngã.
CảNguyênvàLinhđềutỏvẻngạcnhiên.Nhàtrường
đã quy định học sinh không được đánh nhau và sẽ
đình chỉ học tập nếu bị phát hiện ra dù chuyện đó
xảy ra trong hay ngoài trường.Thấy vẻ mặt có phần
hơi hốt hoảng của hai đứa, cô y tá trấn an:
HANUTIMES // 28
HANUTIMES // 29
- Cô đoán vậy thôi chứ cậu này hiếu động lắm vì
vào đây nhiều lần rồi, khi thì xin nghỉ vì mệt, khi thì
đau đầu hoặc chân tay xây xước, như hôm nay thì
có vết bầm ở mắt. Chắc do trong lúc tập bóng rổ
bị thương chứ trường mình không có chuyện học
sinh đánh nhau đâu.
Nói xong cô y tá bê khay thuốc cất vào trong tủ
kính rồi đi ra ngoài. Linh tranh thủ trốn tiết nằm
trên giường bệnh ngủ bù vì tối qua thức khuya
để lại mình Nguyên với những câu hỏi không có
lời giải đáp. Nó cứ có cảm giác mọi chuyện không
phải chỉ đơn giản như vậy. Đã có lần Nguyên hỏi
Long về Minh, nhưng cậu ấy lại trả lời không biết
dù hai người hoạt động cùng câu lạc bộ bóng rổ.
Có vẻ như Long cũng không ưa Minh.
***
- Hình như tao để quên máy tính trong ngăn bàn
rồi! – Nguyên hốt hoảng lục tung ba lô của mình
với hi vọng mong manh là nó đã kịp bỏ máy tính
vào đó trước lúc ra về.
- Bình tĩnh lại nào! Bây giờ quay lại lớp lấy vẫn còn
kịp đấy. Đi đi! Tao trông xe giúp cho – Linh trấn an
Nguyên.
Nguyên đưa ba lô cho Linh cầm giúp rồi hối hả
chạy lên lớp. Dãy nhà A vẫn mở cửa. Chẳng một
chút chần chừ, Nguyên đi thẳng lên tầng ba vì từ
đây nó có thể đi sang dãy nhà nó học thông qua
một hành lang nối giữa hai tòa nhà mà không phải
đi đường vòng.
Chiếc máy tính vẫn ở yên vị trong ngăn bàn. Nó
thở phào cầm lấy rồi từ từ bước ra khỏi lớp định đi
xuống về cùng Linh. Lúc đi ngang qua chỗ cũ, nó
chợt nghe thấy khu vực hành lang cạnh góc khuất
vang lên những tiếng lăng mạ nặng nề, thỉnh
thoảng kèm theo tiếng động như có ai đó đang
bị đánh. Nó tiến lại gần thì thấy một đám con trai
gồm năm người mà nó không biết mặt đang xúm
lại quanh một ai đó nhìn rất quen. Nguyên vội tìm
chỗ nấp để cố gắng xem bọn họ làm gì thì chợt
nhận thấy cậu bạn đang bị bắt nạt kia là Minh. Nó
hoảng hốt hiểu ra những lần nó gặp Minh luôn là
những lần cậu ấy bị đám bạn học kia vây đánh, vậy
mà nó lại không hề suy nghĩ đến chuyện ấy. Khi
đám bạn kia có vẻ dùng tay chân mạnh hơn với
những cú đấm và đạp liên tục đổ dồn vào người
Minh, Nguyên nghĩ nó cần phải làm điều gì đó để
giúp cậu ấy. Nguyên rời chỗ nấp, cố hết sức chạy
thật nhanh xuống phòng bảo vệ. Điện thoại đã để
trong ba lô đưa Linh giữ hộ, phòng bảo vệ lại quá
xa khiến nó vừa chạy vừa lo, tâm trạng Nguyên như
hỗn độn hơn bao giờ hết.
Khi Nguyên và bác bảo vệ lên tới nơi, cả hành lang
tầng ba vắng không một bóng người, yên ắng
như chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến nó ngỡ
ngàng. Bác bảo vệ đã nhiều tuổi nghiêm nét mặt
nhìn Nguyên vì cho rằng nó bày trò với bác. Cho
dù nó có giải thích thế nào bác vẫn không tin và
yêu cầu nó phải cung cấp thông tin để thông báo
với cô chủ nhiệm tìm biện pháp xử phạt. Nguyên
không biết phải nói gì để thanh minh nữa, nó lí nhí
xin lỗi bác bảo vệ rồi lủi thủi ra về.
***
Lời mời kết bạn của Nguyên được Minh chấp nhận
và cậu ấy cũng trả lời bình luận của nó bằng một
lời cảm ơn và icon trái tim. Đợt gần đây nó không
thấy Minh đăng status nào trên facebooke nữa, re-
act cũng ít thấy hơn hẳn. Nguyên băn khoăn định
hỏi cậu ấy về sự việc mà nó nhìn thấy nhưng rồi nó
lại thôi vì cho rằng nếu đặt vị trí là bản thân mình
thì nó cũng sẽ không muốn trả lời câu hỏi đó.
NgaysauhômchứngkiếncảnhMinhbịbắtnạt,một
ai đó đã gửi tin nhắn điện thoại đến cho Nguyên:
HANUTIMES // 29
HANUTIMES // 30
“Mày đã nhìn thấy bọn tao đánh thằng Minh rồi
đúng không? Không cần biết mày là ai nhưng việc
gọi người cản trở bọn tao là điều ngu ngốc. Không
phải chuyện của mày thì ĐỪNG BAO GIỜ dí mặt
vào. Còn lần nữa thì để bọn tao thay ông bà già dạy
mày. Nếu báo cáo nhà trường thì cả thằng Minh,
mày và cái lũ lớp mày cũng không xong đâu. Bố
mẹ bọn tao quen hiệu trưởng. Trường sẽ không để
những chuyện này bị làm to lên đâu nên cảnh báo
mày trước. Thằng Minh chẳng dám thưa nên đừng
tưởng bọn tao không biết là mày. Đừng mơ trốn
được. Chào thân ái và *** quyết thắng!”
Những cảm xúc hỗn độn bỗng cuộn trào trong
cơ thể Nguyên khi đọc xong tin nhắn. Tay run run
cầm điện thoại, nó bất giác nhìn ra những chậu
xương rồng nhỏ xinh được đặt đầy bên bệ cửa sổ.
Nó thấy mình có vẻ như đã quá tò mò chuyện của
Minh. Nó lo cho tình cảnh bị cô lập của cậu bạn ấy,
nhưng cũng sợ những người bạn của mình sẽ liên
lụy. Nguyên không có dũng khí để đối mặt, cũng
chẳng đủ can đảm để làm điều đúng đắn. Nó cảm
thấy bất an và bất lực. Chẳng hiểu sao nó lại rơi vào
hoàn cảnh này. Kì thi giữa kì sắp diễn ra và năm nay
cũng là năm cuối cấp nên nó muốn tập trung vào
việc học. Nó phải đỗ đại học, phải thực hiện những
điều nó mơ ước. Nó không muốn những chuyện
như thế này làm nó phải phân tâm.
Buổi chiều hôm chủ nhật, Long nhắn tin rủ Nguyên
lên phố đi bộ đi dạo. Nguyên đồng ý ngay mà
chẳng cần suy nghĩ nhiều như những lần trước.
Mấy hôm nay nó hơi căng thẳng vì chuyện của
Minh nên muốn giải tỏa. Lúc ra mở cổng, Nguyên
thấy Long đang đứng đợi với vẻ mặt đầy khó chịu,
hai tay còn đưa ra phía sau lưng như định giấu cái
gì đó.
- Đợi Nguyên có một chút mà đã khó chịu thế sao?
– Nguyên hỏi đùa Long.
- Không phải đâu, chỉ là Long vừa có chút việc bực
bội trong lòng thôi – Long giải thích nhưng cứ nhìn
Nguyên đăm chiêu.
- Cậu giấu gì sau lưng thế? – Nguyên bất ngờ chạy
vòng ra phía sau lấy được một chậu xương rồng từ
tay Long.
- Long... chỉ là... ừ thì... – Long lúng túng không biết
phải nói như thế nào.
- Cảm ơn Long! Nguyên hiểu rồi - Nguyên nhìn
Long mỉm cười thật tươi.
Thì ra người bí ẩn tặng Nguyên những chậu xương
rồng gần đây là Long. Nó nghĩ dường như Long
cũng giống nó, cậu ấy đã có cảm tình với nó từ
trước nhưng lại không dám nói ra và Linh là người
biết chuyện nên đã tác hợp cho hai đứa. Thật là
một ngày chủ nhật tuyệt vời. Nó thầm gửi lời cảm
ơn Linh.
- Long có điều này muốn nói với Nguyên – Giọng
Long đột nhiên trở nên nghiêm túc trong khi hai
đứa đang ngồi ăn kem trên ghế đá cạnh bờ hồ.
- Long nói đi! – Nguyên hơi bất ngờ trước thái độ
của Long. Nó thấy tim mình đập rất mạnh vì căng
thẳng. Rất có thể Long sẽ nói ra điều mà nó đã
muốn nghe từ rất lâu.
- Thật ra người mình thích là Ng...
- Nguyênnn...
LongchưakịpnóihếtcâuthìtiếngaiđógọiNguyên
bỗng vang lên làm hai đứa không thể tập trung vào
cuộc trò chuyện nữa. Ngay lập tức Nguyên hướng
mắt đang hướng về phía trước, nơi có một cậu con
trai đang vừa đi vừa vẫy tay bước tới.
- Là cậu à Minh! – Giọng Nguyên lộ rõ vẻ ngạc
nhiên.
- Ừ! Thật vui khi được gặp cậu ở đây – Minh bỗng
trở nên hoạt ngôn hơn hẳn so với những lần gặp
trước đây.
- Sao cậu phải uống thuốc thế? – Nguyên tò mò
nhìn túi thuốc Minh đang cầm trên tay.
- Tớ bị mất ngủ nên cần thuốc để dễ ngủ hơn.
- Ra thế. Nhưng tớ nghĩ dùng nhiều không tốt đâu.
HANUTIMES // 30
HANUTIMES // 31
- Ừ tớ biết. Đôi khi tớ muốn dùng nhiều để không
bao giờ tỉnh lại nữa - Minh nói với giọng kì lạ.
Thấy Nguyên nhíu mày trước câu nói của mình,
Minh vội cười và nói đó chỉ là đùa thôi nhưng
Nguyên vẫn cho rằng có gì đó không đúng. Nhưng
nó không muốn để bất cứ điều gì phá hỏng bầu
không khí ngày hôm nay của nó và Long nên đã
không bận tâm nhiều về điều đó. Nguyên quay
sang nhìn Long khi thấy cậu ấy vẫn giữ im lặng từ
lúc Minh xuất hiện. Một ánh nhìn lạnh lùng và đầy
căm giận toát ra từ Long khiến nó rùng mình. Và
nó để ý dường như Minh cũng dành cho Long cái
nhìn không mấy thiện cảm, nếu không muốn nói
là đầy sự giận dữ.
- Hai người đi chơi vui vẻ nhé! Xin lỗi vì đã làm
phiền. Tạm biệt – Minh nói giọng vội vã rồi người
quay đi về phía trước.
- Tạm... biệ...
Nguyên chưa kịp nói hết câu thì Minh đã bỏ đi
được một đoạn. Nhìn bóng lưng có vẻ khắc khổ
của Minh, Nguyên cảm giác như đây là lần cuối
cùng được nhìn thấy cậu ấy.
***
Kể từ khi nhận được tin nhắn đe dọa đã tròn một
tháng và Nguyên không hề thấy động tĩnh gì nữa
nhưng trong lòng Nguyên vẫn cảm thấy không
yên. Lần bất ngờ gặp Minh ngày hôm trước khiến
nó rất ngạc nhiên. Việc cậu ấy vội vã bỏ đi khiến nó
không khỏi không suy nghĩ.
Khi nó ngắm nhìn những chậu xương rồng mà
Long tặng thì điện thoại bỗng đổ chuông báo có
tin nhắn đến: “Cảm ơn cậu vì đã là động lực sống
của tớ cho tới thời điểm này.Thật ra tớ đã ấn tượng
về cậu từ lâu, ngay từ khi mới vào trường nhưng
tớ lại không dám thổ lộ mà chỉ âm thầm quan sát
cậu từ xa.Tớ đã rất cảm kích khi chính cậu đã đi gọi
người giúp tớ hôm đó. Nhưng tớ không hề muốn
làm to chuyện và càng không muốn làm liên lụy
đến người khác mà trong đó lại có cậu. Tớ mong
mọi thứ sẽ ổn. Cậu sẽ gặp một người tốt và sống
một cuộc sống cậu muốn, tớ tin là vậy. Hãy sống
mạnh mẽ như những cây xương rồng nhé. Minh.”
Nguyên đọc lại tin nhắn đến lần thứ hai mới hiểu
đươc ý Minh gửi trong tin nhắn và nó bắt đầu cảm
thấy vô cùng bất an khi nhớ đến túi thuốc ngủ
Minh mang theo người hôm trước. Nó gọi lại vào số
máy vừa gửi tin nhắn nhưng người ở đầu dây bên
kia đã tắt máy. Nó luống cuống đứng bật dậy định
gọi cho Linh thì vô tình quơ tay vào chậu xương
rồng mà nó thích nhất. Chậu cây rơi xuống đất vỡ
vụn làm nó càng tin rằng có điều gì đó không hay
sắp xảy ra.
Sáng hôm sau, Nguyên đến trường trong tâm trạng
thấp thỏm lo âu. Linh nói với nó rằng Minh đã xin
nghỉ từ hôm thứ Sáu tuần trước vì chuyện gia đình
và vẫn chưa đi học. Nguyên mở messenger ra xem
nhưng vẫn không thấy Minh có dấu hiệu đã đọc
tin nhắn. Nó nhắn tiếp một tin cho cậu ấy: “Mình
gặp nhau một lát được không?”. Nick facebook của
Minh vẫn im lìm lạnh lẽo.
Giờ ra chơi, Nguyên xuống canteen mua mì. Thấy
Long lướt qua, Nguyên chạy tới định rủ cậu ấy đi
cùng tìm Linh nhưng nó chợt đứng khựng lại khi
thấy những người đã bắt nạt Minh đang đứng nói
chuyện với Long rất thân thiết. Nó vội nấp vào một
gốc cây gần đó để lắng nghe câu chuyện của bọn
họ.
- Tao tưởng chúng mày cho thằng Minh ăn đòn rồi
mà sao vẫn còn để nó bắt chuyện với Nguyên? –
Long nói giọng đầy bực tức.
-ConNguyêncũngcóphảidạngvừađâu.Lầntrước
nó thấy bọn tao xử thằng Minh liền đi báo bảo vệ.
May mà bọn tao chuồn kịp không thì... Nhưng bọn
tao đã nhắn tin dọa nó rồi.
HANUTIMES // 31
HANUTIMES // 32
- Cái gì? – Long quắc mắt nhìn đám bạn.
Nguyên sững sờ trước những gì mình vừa nghe
thấy. Nó quay đầu cố gắng bỏ chạy thật nhanh
trong khi nước mắt không ngừng tuôn rơi. Thì ra
Long là người đứng sau tất cả mọi chuyện. Thế mà
nó lại không hề hay biết. Nó cũng không ngờ cậu
ta đã thay đổi như vậy. Chơi với nhau suốt những
năm cấp hai, nó biết Long là người hiền lành mà.
***
- Nguyên ơi! Có chuyện này tao phải nói với mày.
Nhưng hãy thật bình tĩnh nhé! – Linh kéo Nguyên
lại gần khi thấy đứa bạn thân vừa đến lớp, gương
mặt bối rối không biết phải nói như thế nào cho
Nguyên đỡ sốc - Minh... mất rồi. Cậu ấy uống thuốc
ngủ tự tử. Mãi đến tối hôm qua gia đình mới biết vì
bố mẹ cậu ấy đi công tác mới về.
Nguyên thấy mọi thứ như sụp đổ dưới chân mình.
Đầu óc quay cuồng khiến nó không thể đứng
vững. Nó thất thần nhìn Linh với khuôn mặt tái
nhợt. Điều nó lo sợ mấy hôm nay đã thành sự thật.
Linh dìu Nguyên ngồi xuống và ôm chầm lấy nó
khi thấy nó bắt đầu khóc. Những tiếng khóc câm
lặng ở trong lòng.
- Lỗi tại tao Linh ơi!
Nguyên khóc nghẹn đi, giọng nói vẫn chưa hết
bàng hoàng. Linh dù đã được nghe đứa bạn kể cho
nghe mọi chuyện nhưng cũng không biết nói gì để
an ủi. Hai đứa cứ ôm nhau khóc mặc cho đám bạn
cùng lớp cứ nhìn hai đứa ái ngại và tò mò.
Tin tức lan nhanh khắp trường chỉ trong một buổi
sáng. Hiệu trưởng và các thầy cô có buổi họp khẩn
trong ngày. Được tan sớm, Nguyên quyết định hẹn
gặp Long tại tầng 3 nhà A nơi nó từng chứng kiến
cảnh Minh bị đánh.
- Long có chuyện gì muốn nói với Nguyên không?
– Nguyên nhìn Long bằng ánh mắt lạnh lùng.
Long không hiểu Nguyên muốn nói gì nhưng
trong lòng cũng có đôi chút chột dạ.
- Tại sao lại làm hại Minh? Tại saooo?- Ngân hét lên
thật to khi thấy Long không trả lời. Dường như nó
thấy mình đã không còn đủ bình tĩnh để để tiếp
tục nói chuyện.
Long vẫn im lặng. Ngân hít một hơi thật sâu để cố
giữ mình bình tĩnh:
- Nguyên đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Long
và đám bạn. Và Nguyên đã biết Long đứng sau mọi
chuyện.
Đến lúc này Long mới hiểu Nguyên định nói gì.
- Long - không- hề - tham - gia - cùng - hội - kia -
bắt - nạt - cậu - ta – Long nói rành mạch từng từ
- Nhưng đúng là Long không ưa cậu ta thật. Tính
tình thì lập dị lại còn vênh váo, cậu ta có thể học
giỏi, chơi bóng rổ cừ tuy nhiên không được hơn
Long. Nhưng quan trọng hơn là cậu ta cũng thích
cậu – Long dường như hét lên khi nói đến câu cuối.
-Thật chứ?Tớ có nên tin cậu không khi mà cậu chơi
thân với đám bạn kia và còn biết chúng đã bắt nạt
Minh nhiều lần – Nguyên lại thấy mình như không
thể giữ bình tĩnh được nữa.
- Sao Nguyên không tin Long? Chết tiệt! Hay
Nguyên cũng thích cậu ta vì chính cậu ta là người
đã tặng cậu những chậu xương rồng và để chúng
trước cổng nhà.
- Cậu vừa nói cái gì? – Nguyên sững lại – Chính
Minh mới là người tặng tớ những chậu xương rồng
đó chứ không phải cậu.
- Phải! Và tớ đã nói với cậu ta dừng việc đó lại thế
nhưng cậu ta vẫn tiếp tục
và tỏ vẻ thách thức tớ. Cậu ta bị như vậy cũng
đáng lắm, sao cậu còn phải quan tâm – Long cười
nhếch môi.
- Cậu đã quá ích kỉ rồi Long ạ! Cậu đã thay đổi rồi!
– Nguyên vừa gào thét vừa khóc trong tuyệt vọng
- Vì nó liên quan đến người tớ thích, là cậu. Mạng
sống đâu phải trò đùa. Tớ từng rất thích cậu nhưng
HANUTIMES // 32
HANUTIMES // 33
cũng đã mất hết niềm tin sau khi nghe mày nói
chuyện đám bạn kia. Cậu đã thay đổi, không còn là
Long mà tớ đã từng biết nữa trước kia nữa. Cậu đã
trở nên thật đáng sợ rồi – Nguyên chua xót.
Nguyên quay lưng bỏ chạy mặc cho Long đuổi với
theo, trong đầu nó hiện lên suy nghĩ sẽ không bao
giờ tha thứ và gặp lại cậu ấy nữa. Mọi chuyện bắt
đầu từ nó nhưng nó lại không thể kết thúc mọi
chuyện theo ý mình. Giá như nó biết được chuyện
gì đã xảy ra ngay từ đầu. Giá như nó biết những
chậu xương rồng kia là của Minh tặng. Giá như nó
quan tâm đến Minh hơn một chút trong lần cuối
gặp hôm ấy. Mọi chuyện đã quá muộn để có thể
làm lại từ đầu. “Tớ xin lỗi cậu, Minh ơi!” – Nguyên
thầm nhủ.
Chiều hôm đó trời bất chợt đổ mưa. Những giọt
nước rơi tí tách bên khung cửa sổ, cạnh những
chậu xương rồng nhỏ xinh đang ủ rũ, tạo thành
từng giai điệu buồn, mang theo những giọt nước
mắt hòa theo cơn gió.
***
Nguyên rơi vào trạng thái trầm cảm nặng vì ám
ảnh sau khi Minh mất. Nó lao đầu vào học và các
mối quan hệ cũng dần dần xa cách. Ngay cả Linh
cũng rất ít khi có một cuộc nói chuyện đủ dài với
nó. Nó thấy mình như mất đi sinh lực, suốt ngày
chỉ giam mình trong căn phòng để học, mong sao
quên đi nỗi ám ảnh trong lòng.
Mọi chuyện gần như quá sức với nó. Cảm giác thấy
mình có lỗi trong cái chết của Minh chưa bao giờ
nguôi ngoai trong lòng. Thỉnh thoảng nó lại giật
mình tỉnh giấc lúc nửa đêm vì mơ thấy Minh đứng
ở bên kia đường nhìn nó, dù có cố gắng gọi thế nào
cậu ấy vẫn im lặng rồi quay lưng bước đi. Những
chậu xương rồng ngày qua ngày lại héo úa dần.
Sau sự việc xảy ra, Long chuyển vào Nam và đám
bạn bắt nạt Minh bị đuổi học. Chính Long là người
đã báo cáo lại toàn bộ sự việc với Ban giám hiệu.
Cái chết của Minh không chỉ liên quan đến việc cậu
ấy bị cô lập ở trường mà còn do chuyện gia đình
của cậu ấy khiến cậu ấy không có điểm tựa mỗi khi
mất thăng bằng hay áp lực. Sáu tháng sau, Nguyên
cũng dần vượt qua được chứng trầm cảm. Nó đỗ
đại học và cũng chuẩn bị cho một cuộc sống mới.
***
- Lại suy nghĩ chuyện gì thế? - Linh vỗ vai Nguyên
khi thấy đứa bạn đang ngồi thất thần trong quán
trà sữa.
- Không có chuyện gì đâu. Hôm nay tao thấy không
khỏe chút thôi.
- Nguyênn...
Tiếng ai đó chợt vang lên, cả Nguyên và Linh cùng
hướng mắt nhìn ra ngoài thì thấy đám bạn cùng
lớp cấp 3 đang bước vào quán. Cả đám bạn vẫy tay
chào nhau cười vui vẻ sau hai năm trời mới có dịp
gặp lại nhau đông đủ. Mọi chuyện thời học cấp ba
tưởng như đã trôi quá xa.
Điện thoại đổ chuông báo có cuộc gọi đến. Nguyên
bắt máy nhưng không nghe thấy người đầu dây
bên kia nói gì. Nó đứng dậy định tìm chỗ đỡ ồn đề
nghe điện thoại thì bất chợt xô phải ai đó. Rồi tiếng
đổ vỡ quen thuộc đầy ám ảnh lại vang lên. Trước
mắt Nguyên là hình ảnh của chậu xương rồng vỡ
vụn rơi trên sàn nhà. Một cô gái mặc váy trắng
luống cuống đứng bên cạnh xin lỗi nó rồi cúi nhặt
những mảnh vỡ của chậu cây. Nó để ý thấy gương
mặt của cô gái này nó đã từng gặp ở đâu đó.
Bất chợt, cảm giác về một chuyện không hay nào
đó sắp xảy ra lại ùa về...
(Còn tiếp)
Bình Phan
HANUTIMES // 33
HANUTIMES // 34HANUTIMES // 34
HANUTIMES // 35
LOOK 2: Hay bạn có thể chọn hóa
thân thành cô nàng nữ tính với chiếc
váy dài kín đáo nhưng cực xinh xắn nhờ
những chi tiết như tay bồng, cổ chữ V, và
đặc biệt là dây đai thắt eo. Kèm theo đó,
phụ kiện đi cùng kiểu váy này cũng đều
gần gũi và dễ mang như giày sneaker,
giày búp bê, túi tote, v.v...
LOOK 3: Nếu là fan của phong
cách trẻ trung, dễ thương và có phần
nhí nhảnh, bạn không thể bỏ qua
những chiếc váy suông xòe rộng như
thế này đâu.
LOOK 4:Và hãy nhớ tiêu chí cho
tủ quần áo tới trường luôn là thoải
mái – nổi bật – tươi sáng. Hãy rước về
những bộ cánh tuyệt vời nhất để mỗi
ngày đi học là một ngày vui nhé!
Trang phục: JP8
Địa chỉ: 165B Lương Thế Vinh, Thanh Xuân, Hà Nội
HANUTIMES // 36
HANUTIMES // 37
Câu 1 Gợi ý: “Nhìn ra cửa sổ, có lúc
thấy cậu lấm tấm những giọt mồ
hôi rơi trên khoảng sân rộng lớn, có
khi thấy cậu nở nụ cười bước nhẹ
nhàng trên con đường rợp bóng
cây. Chắc cậu chẳng biết mình đã
từng ngắm cậu ở góc này đây.”
Câu 2 Gợi ý: Người ta đi tìm cái
mới. Tôi đi tìm cái quen. Bất thình
lình, ai đó ghé vào tai tôi nhỏ nhẹ :
“Lau nước miếng đi kìa!”
Những năm tháng sinh viên, bạn gắn bó với một
ngôi trường. Ở đó gần 1500 ngày, bạn có thật sự
quen mặt thuộc tên từng ngõ ngách? Hãy cùng
khám phá một HANU trong lòng HANU. Một vài
góc ảnh nhỏ sẽ giúp các bạn kiểm chứng, bạn có
thực sự “thuộc mặt” HANU chưa nhé!
Luật chơi: Có 6 bức ảnh kèm theo 6 gợi ý. Đây
là 6 địa điểm rất quen thuộc trong và xung
quanh trường ĐH Hà Nội được ẩn đi một phần
dưới góc máy của Hanutimes. Từ những gợi ý
trên, các bạn hãy đoán những địa điểm mà Ha-
nutimes đưa ra nhé. Nhanh tay gửi kết quả cho
chúng mình nào!!!
Câu 3 Gợi ý:
- Đi hết đường này đến đâu mày?
- Nơi có bức tường 4 mùa vẫn xanh
Câu 5 Gợi ý:
- Khiếp, giống nhau như mấy giọt
nước!
- Thế mới cần mấy cái tên phân
biệt. Mà đến cái tên còn giống
một nửa nhỉ.
Câu 6 Gợi ý:“Một gã da màu đâu
có cô đơn. Người ta hay để ý gã.
Gã đặc biệt. Và gã cũng có những
góc cạnh thân thuộc như bao
người.”
Các bạn đã đoán ra những địa điểm mà chúng mình nhắc đến chưa? Hãy nhanh tay gửi câu trả lời
về cho chúng mình để nhận được những phần quà đáng yêu từ Hanutimes nhé!
Ngọc Thư – Vân Đoàn
Câu 4 Gợi ý:
- Cái gì đây?
- Cái mặt!
Tổng biên tập
Nguyễn Hà Mĩ
Ban Biên Tập
Nguyễn Hà Mĩ
Tiến Phi
Nguyễn Thị Minh Huệ
Đỗ Phương Anh (Rie)
Lan Anh
Ngọc Sơn
Bình Phan
Ngọc Thư
Hương Nguyên
Vân Đoàn
Vương Minh Phương
Minh Ngọc
Nguồn ảnh
Hanuer, Internet
Ảnh bìa
Thùy Chi (Grey Js)
Thiết kế mỹ thuật
Tập san số 7 kỷ niệm 5 năm thành  lập Hanutimes: Lilas
Tập san số 7 kỷ niệm 5 năm thành  lập Hanutimes: Lilas

Mais conteúdo relacionado

Mais procurados

Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoaTự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
Đình Tuấn Phạm
 
Lap trinh ng ngu ty duy 2
Lap trinh ng ngu ty duy 2Lap trinh ng ngu ty duy 2
Lap trinh ng ngu ty duy 2
maicanhtinh
 
Làm thế nào để dạy con nên người
Làm thế nào để dạy con nên ngườiLàm thế nào để dạy con nên người
Làm thế nào để dạy con nên người
camnanggiaoduc
 
Brochure SEAMI Music In Town
Brochure SEAMI Music In TownBrochure SEAMI Music In Town
Brochure SEAMI Music In Town
SEAMI
 
Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)
Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)
Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)
Tuan Le
 

Mais procurados (19)

[Sách] Sống thương yêu
[Sách] Sống thương yêu[Sách] Sống thương yêu
[Sách] Sống thương yêu
 
Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoaTự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
 
Lap trinh ng ngu ty duy 2
Lap trinh ng ngu ty duy 2Lap trinh ng ngu ty duy 2
Lap trinh ng ngu ty duy 2
 
Một số tình huống sư phạm thường gặp
Một số tình huống sư phạm thường gặpMột số tình huống sư phạm thường gặp
Một số tình huống sư phạm thường gặp
 
Xu ly cac tinh huong su pham
Xu ly cac tinh huong su phamXu ly cac tinh huong su pham
Xu ly cac tinh huong su pham
 
Top 10-bai-van-mau-ta-thay-co-giao-ma-em-yeu-quy
Top 10-bai-van-mau-ta-thay-co-giao-ma-em-yeu-quyTop 10-bai-van-mau-ta-thay-co-giao-ma-em-yeu-quy
Top 10-bai-van-mau-ta-thay-co-giao-ma-em-yeu-quy
 
Hạt giống tâm hồn 11
Hạt giống tâm hồn 11Hạt giống tâm hồn 11
Hạt giống tâm hồn 11
 
33 bài văn tả mẹ hay xuất sắc của học sinh giỏi toàn quốc
33 bài văn tả mẹ hay xuất sắc của học sinh giỏi toàn quốc33 bài văn tả mẹ hay xuất sắc của học sinh giỏi toàn quốc
33 bài văn tả mẹ hay xuất sắc của học sinh giỏi toàn quốc
 
Học theo lời dạy của Thánh Hiền để thay đổi vận mệnh cuộc đời
Học theo lời dạy của Thánh Hiền để thay đổi vận mệnh cuộc đờiHọc theo lời dạy của Thánh Hiền để thay đổi vận mệnh cuộc đời
Học theo lời dạy của Thánh Hiền để thay đổi vận mệnh cuộc đời
 
Day con-kieu-phap
Day con-kieu-phapDay con-kieu-phap
Day con-kieu-phap
 
Làm thế nào để dạy con nên người
Làm thế nào để dạy con nên ngườiLàm thế nào để dạy con nên người
Làm thế nào để dạy con nên người
 
Kỷ luật tích cực - Ts. Hảo - bản quyền Plan Vietnam
Kỷ luật tích cực - Ts. Hảo - bản quyền Plan VietnamKỷ luật tích cực - Ts. Hảo - bản quyền Plan Vietnam
Kỷ luật tích cực - Ts. Hảo - bản quyền Plan Vietnam
 
Cung con-trai-qua-3-nam-cap-3
Cung con-trai-qua-3-nam-cap-3Cung con-trai-qua-3-nam-cap-3
Cung con-trai-qua-3-nam-cap-3
 
Brochure SEAMI Music In Town
Brochure SEAMI Music In TownBrochure SEAMI Music In Town
Brochure SEAMI Music In Town
 
Con không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khác
Con không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khácCon không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khác
Con không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khác
 
Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)
Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)
Totto chan - co be ben cua so - tetsuko kuroyanagi (1)
 
Tony buoi sang
Tony buoi sangTony buoi sang
Tony buoi sang
 
Ám ảnh
Ám ảnhÁm ảnh
Ám ảnh
 
Sáng kiến kinh nghiệm: Nâng cao chất lượng giáo dục Âm nhạc thông qua việc cả...
Sáng kiến kinh nghiệm: Nâng cao chất lượng giáo dục Âm nhạc thông qua việc cả...Sáng kiến kinh nghiệm: Nâng cao chất lượng giáo dục Âm nhạc thông qua việc cả...
Sáng kiến kinh nghiệm: Nâng cao chất lượng giáo dục Âm nhạc thông qua việc cả...
 

Semelhante a Tập san số 7 kỷ niệm 5 năm thành lập Hanutimes: Lilas

TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...
TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...
TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...
Mạc Hùng Vũ
 
Vet cho con trai
Vet cho con traiVet cho con trai
Vet cho con trai
Hung Duong
 
Vietnam tour guide club magazine
Vietnam tour guide club magazineVietnam tour guide club magazine
Vietnam tour guide club magazine
phamtruongtimeline
 
Viết cho con gái
Viết cho con gáiViết cho con gái
Viết cho con gái
Hung Duong
 

Semelhante a Tập san số 7 kỷ niệm 5 năm thành lập Hanutimes: Lilas (20)

[Sách] Mười điều tạo nên số phận
[Sách] Mười điều tạo nên số phận[Sách] Mười điều tạo nên số phận
[Sách] Mười điều tạo nên số phận
 
TÂM LÝ TRỊ LIỆU
TÂM LÝ TRỊ LIỆU TÂM LÝ TRỊ LIỆU
TÂM LÝ TRỊ LIỆU
 
TÂM LÝ TRỊ LIỆU
TÂM LÝ TRỊ LIỆU TÂM LÝ TRỊ LIỆU
TÂM LÝ TRỊ LIỆU
 
Nội san TSC Thanh Đa 2020 final
Nội san TSC Thanh Đa 2020 final Nội san TSC Thanh Đa 2020 final
Nội san TSC Thanh Đa 2020 final
 
TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...
TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...
TỔNG HỢP CHIA SẺ ĐỊNH HƯỚNG CHO CON - nguồn topic Định hướng box Giáo dục WTT...
 
tro chuyen voi ngươi khac gioi
tro chuyen voi ngươi khac gioitro chuyen voi ngươi khac gioi
tro chuyen voi ngươi khac gioi
 
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổiNội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
Nội san Tâm Việt kỷ niệm sinh nhật 12 tuổi
 
Kỹ năng làm mc
Kỹ năng làm mcKỹ năng làm mc
Kỹ năng làm mc
 
Me luon-dong-hanh-cung-con-duong-van
Me luon-dong-hanh-cung-con-duong-vanMe luon-dong-hanh-cung-con-duong-van
Me luon-dong-hanh-cung-con-duong-van
 
Bản tin Hoa Sen số 4: Vòng quanh Đại học Hoa Sen
Bản tin Hoa Sen số 4: Vòng quanh Đại học Hoa SenBản tin Hoa Sen số 4: Vòng quanh Đại học Hoa Sen
Bản tin Hoa Sen số 4: Vòng quanh Đại học Hoa Sen
 
Buổi 5 Luyện viết.pptx
Buổi 5 Luyện viết.pptxBuổi 5 Luyện viết.pptx
Buổi 5 Luyện viết.pptx
 
Vet cho con trai
Vet cho con traiVet cho con trai
Vet cho con trai
 
Bài thuyết trình nhóm "Một chút của ngày hôm qua" - Dự án Học văn để sống
Bài thuyết trình nhóm "Một chút của ngày hôm qua" - Dự án Học văn để sốngBài thuyết trình nhóm "Một chút của ngày hôm qua" - Dự án Học văn để sống
Bài thuyết trình nhóm "Một chút của ngày hôm qua" - Dự án Học văn để sống
 
Presentation1aaa
Presentation1aaaPresentation1aaa
Presentation1aaa
 
Noi san thang11.2016
Noi san thang11.2016Noi san thang11.2016
Noi san thang11.2016
 
dam that bai
dam that baidam that bai
dam that bai
 
Vietnam tour guide club magazine
Vietnam tour guide club magazineVietnam tour guide club magazine
Vietnam tour guide club magazine
 
Kỷ yếu ngành Nữ GĐPT Việt Nam 2012 | AoLam.Org
Kỷ yếu ngành Nữ GĐPT Việt Nam 2012 | AoLam.OrgKỷ yếu ngành Nữ GĐPT Việt Nam 2012 | AoLam.Org
Kỷ yếu ngành Nữ GĐPT Việt Nam 2012 | AoLam.Org
 
Viết cho con gái
Viết cho con gáiViết cho con gái
Viết cho con gái
 
Lời khuyên thanh niên
Lời khuyên thanh niênLời khuyên thanh niên
Lời khuyên thanh niên
 

Tập san số 7 kỷ niệm 5 năm thành lập Hanutimes: Lilas

  • 2.
  • 3. Humans of Hanutimes: Những con người thầm lặng sau ánh đèn sân khấu Du học sinh – Những gam màu cuộc sống Confession: Điều trẻ trâu nhất bạn từng làm?! Chuyện câu lạc bộ: Dành cho kẻ mù đường và một tuổi trẻ bay Sức mạnh của lời từ chối Khám phá một vòng“Thiên đường trà sữa Hanu” Khủng hoảng ¼ cuộc đời - thử thách tuổi trưởng thành “Hảo nữ Trung Hoa”(Hân Nhiên) – những kiếp người đi qua nước mắt 1001 bí mật chưa từng tiết lộ của Hanutimes Truyện ngắn: Hoa xương rồng chưa nở Lookbook: Back to School Infographic: Tạm biệt đại học, con đường nào cho Hanuer Trò chơi: Tìm Hanu trong lòng Hanu 04 06 10 12 14 16 19 21 23 25 34 36 37 MỤC LỤC
  • 4. HANUTIMES // 4 1) Chào các chị, chúng em được biết các chị đã gắn bó với Hanutimes trong khoảng thời gian khá dài. Nhưng cùng lật lại quá khứ một chút nhé, các chị còn nhớ cơ duyên nào đã đưa mình đến với Hanutimes? • Chị Hà Minh Nguyệt (Cựu CT năm thứ 2 - 3): Trước đây chị theo đuổi công việc MC.Vì vậy chị tìm hiểu và tham gia vào tất cả những hoạt động giúp chị phát triển và học hỏi nhiều hơn. Hanutimes là một trong số những lựa chọn như thế. Đầu tiên với vai trò như một thành viên của ban Radio, rồi trở thành trưởng ban Radio và sau đó là Chủ tịch Hanutimes. Với chị, đó không phải là cái duyên rơi xuống đầu mình, nó là cái duyên chị tự tìm cho mình. • Chị Minh Huệ Nguyễn (CT năm thứ 5): Thật ra là chị biết Hanutimes từ trước khi vào trường cơ ý, vì chuyên môn của câu lạc bộ khá là gần với những gì chị đam mê và theo đuổi. Sau đó dần dần lân la ra bàn trực tìm kiếm thông tin ứng tuyển, và qua mấy vòng cam go (vòng cuối còn suýt trượt :)) rồi may mắn cầm trong tay tấm thẻ thành viên của câu lạc bộ. 2) Là những người chứng kiến sự trưởng thành của Hanutimes, các chị nhận thấy Hanutimes có điểm gì đặc biệt so với các câu lạc bộ khác? • Chị Thanh Huê (Cựu PCT năm thứ 4): Về đặc trưng khác biệt thì tất nhiên là có rất nhiều, vì bản thân mỗi câu lạc bộ ở HANU đều hoạt động ở một lĩnh vực riêng nên tính chất các câu lạc bộ cũng theo đó khác nhau thôi (cười). Nhưng thật ra chỉ nói đến nội bộ thôi Hanutimes cũng đã quá đặc biệt rồi. Đầu tiên là tinh thần quẩy hết mình. Hanutimes luôn cùng nhau có mặt everywhere từ prom các khoa cho đến tụ tập đi chơi, đi xem phim, đi dạo bờ hồ, đi hát karaoke...Tiếp đến là mối quan hệ tốt đẹp giữa toàn bộ thành viên với nhau. Có thể nói, mọi người trong Hanutimes rất thân thiết, luôn chia sẻ giúp đỡ nhau mọi việc kể cả những tâm sự khó nói. • Chị Hoàng Kiều My (Cựu thành viên ban News): Ban đầu lúc mới vào Hanutimes, chị đã thấy các anh chị Founders cực kỳ năng động cũng như rất giỏi từ việc học đến việc chuyên môn. Sau khi các anh chị ý“lui về cánh gà”thì chắc từ thế hệ chị trở đi không thể nào sánh bằng được. Tuy vậy, Hanutimes vẫn có chuyên môn rất riêng biệt, và độ “lầy” thì chắc chắn không thua kém bất kì ai. Độ lầy của Hanutimes, đặc biệt là ban News chị nghĩ là tỷ lệ thuận với thời gian, tăng dần theo năm tháng. Cả gia đình này ai cũng lầy, lầy đến độ mỗi cuộc ăn chơi của toàn gia đình Hanutimes cũng như News đều khiến chị được giải tỏa“xì trét”, cười thả ga và luôn có vài tối nổ notification trên facebook. Chị không chắc là các câu lạc bộ khác có thể thắng giải “lầy lội”này được hay không (cười). Tuy nhiên trong công việc các em hãy cố gắng nghiêm túc nhé, đừng lầy lội quá đấy! 3) Từ một gen mới cho đến đảm nhiệm vai trò của những người lãnh đạo đầu tàu của câu lạc bộ, trở thành những “bô lão” các chị thấy bản thân mình đã thay đổi như thế nào? • Chị Hà Minh Nguyệt: Đó như một cú sốc văn hóa vậy!! Khi còn là một thành viên mới, chị may mắn được đi theo những anh chị hết sức tài năng, dày dặn kinh nghiệm và cũng rất nhiệt tình như anh Trang Minh Thắng, chị Thu Thủy, anh Cảnh Phạm,… Chị luôn nghĩ rằng, được ở vị trí như các anh chị lúc đó hẳn phải cool lắm. Đến khi đứng ở vị trí đầu tàu rồi, chị mới nhận ra “đời không như mơ”. Có rất rất nhiều thứ mà một người leader phải đối mặt, phải học hỏi. Bản thân người leader phải trưởng thành hơn rất nhiều và phải thật tâm huyết với công việc của mình. Và để đạt được một thành công nào đó, chị đã phải vấp ngã rất nhiều lần. Nhưng đến sau này chị mới nhận ra, chính những trải nghiệm “đau thương” đó lại là những bài học quý báu nhất để chị có thể trưởng thành như ngày hôm nay. • Chị Kim Anh (Cựu thành viên ban News): Chị nhận thấy mình trưởng thành hơn trước, đã biết cách giao tiếp với mọi người và trở nên cởi mở hơn so với ngày xưa. Đặc biệt, chị đã không còn rụt rè nhút nhát như hồi đầu mới vào Hanutimes nữa mà đã trở nên mạnh dạn và tự tin hơn rất nhiều. 4)Trêncươngvịnhữngngườiđứngđầumộtcâulạcbộhẳnsẽphải đối mặt với không ít áp lực, các chị đã vượt qua nó như thế nào? Năm 2017, Hanutimes chào đón sinh nhật lần thứ 5. Với 5 năm tuổi đời, Hanutimes vẫn còn là một câu lạc bộ non trẻ. Nhưng cũng với 5 năm ấy, Hanutimes với một số người lại trở thành cả thời sinh viên quý giá, là tuổi trẻ cống hiến không nuối tiếc. Hanutimes với họ – là NHÀ. Chúng ta hãy cùng lắng nghe những chia sẻ của các Cựu chủ tịch (CT), Phó chủ tịch (PCT), trưởng ban và các thành viên lâu năm của Hanutimes để cùng khám phá xem tại sao Hanutimes lại trở thành tình yêu của họ nhé!
  • 5. HANUTIMES // 5 • Chị Thanh Bình Nguyễn (Cựu CT năm thứ 4): Áp lực lớn nhất đối với chị có lẽ đó là áp lực về thời gian. Có quá nhiều thứ cần làm để cân bằng giữa việc học tập, gia đình, câu lạc bộ… Có một khoảng thời gian chị cũng đã khủng hoảng đến nỗi có thể khóc ngon lành chỉ vì nghĩ rằng mình ít thời gian quá :). Sau đó chị học cách quản lý thời gian của mình, sắp xếp và chọn lọc những việc làm quan trọng. Ngoài ra, chị học cách không “ôm” việc và “buông” việc. Những việc nào mình cảm thấy mình có thể thử giao cho người khác, chị sẽ giao cho các bạn. Một công đôi việc, vừa giúp mình cảm thấy đỡ bộn bề, và vừa trao quyền, cơ hội để các bạn khác thử sức. Sau đó chị nhận ra, các bạn ấy đã làm rất tốt, chị chỉ còn cần ở bên hỗ trợ mà thôi. 5) Vậy còn cách để các chị cân bằng giữa việc học tập, làm thêm, hoạt động đoàn/ khoa... với công việc của câu lạc bộ? • Chị Kim Anh: Coi nào, cách để chị cân bằng giữa việc học với việc đi làm đó là lên trước một kế hoạch sẵn trong cả một tuần, sau đó thì mình cứ follow plan mà triển thôi. Trong trường hợp có việc đột xuất phát sinh thì mình sẽ cân nhắc xem việc nào quan trọng hơn thì làm trước. Ngoài ra, ăn ngủ nghỉ đủ giấc, đúng giờ cũng là cách em giảm được áp lực trong công việc cũng như việc học tập và tăng khả năng chịu đựng của mình lên. An tâm đi, đã là dân Hanu thì ai cũng sẽ biết cách cân bằng giữa việc học với việc ở ngoài thôi, deadline lúc nào chả thúc sau mông thế kia. 6) Các chị có thể chia sẻ một vài kỉ niệm đáng nhớ với Hanutimes được không? • Chị Hoàng Kiều My: Kỉ niệm với Hanutimes thì nhiều lắm mà không biết cái nào đáng nhớ nhất, vì với chị kỉ niệm nào cũng đáng nhớ hết. Hồi mới vào Hanutimes thì “cua” được anh chủ tịch mà không biết đấy là chủ tịch (cười). Xong lúc đầu còn giấu giấu diếm diếm, không cho mọi người biết. Cuối cùng thì cũng bị mọi người phát hiện, bắt công khai. Và rồi “truyền thuyết” về Hanutimes - nơi tình yêu bắt đầu kèm với “lời nguyền” khao cả Hanutimes chầu karaoke mới được lâu bền đã bắt đầu từ đây. Những kỉ niệm đáng nhớ nhất còn là những cuộc vui chơi tới bến với Hanutimes. Mỗi lần họp xong đã muộn rồi, toàn 7 giờ tối hơn mới xong ý, rồi cả lũ vẫn rủ nhau đi “Budamato”, buôn chuyện xuyên lục địa, những trận cười sảng khoái và đặc biệt là không thể thiếu màn“check in”tự sướng để khoe lên facebook được. Có lần họp hành, ăn uống xong vẫn chưa muốn về nhà, cả lũ lại dắt tay nhau“vượt rào”đi bộ vài vòng sân vận động, đu lưới sân bóng chuyền và chia sẻ những kinh nghiệm về chuyện yêu đương. Vui lắm mỗi lần “chém gió” như thế. Đến bây giờ chị vẫn luôn muốn quay về trường để cùng mấy đứa tám chuyện nọ chuyện kia. • Chị Minh Huệ Nguyễn: Ôi cái này siêu khó luôn ý vì nhiều kỷ niệm đáng nhớ quá không biết chọn cái nào. Nếu được tóm gọn thì chị nghĩ chị sẽ nhớ nhất hai khoảng thời gian. Đó là lần đầu tiên làm tổng biên tập đã phải đối mặt với nguy cơ không thể phát hành tập san và đã phải tìm mọi cách để cho ra mắt đứa con tinh thần như thế nào. Và đó cũng là tất cả những dịp hội Budamato của HanuTimes đi ăn uống, lầy lội và tâm sự với nhau. Chị tin rằng, 10, 20 năm sau khi nhớ lại những lúc ấy thì cảm xúc vẫn vẹn nguyên như bây giờ. 7) Là đứa con tinh thần mà các chị đã luôn theo dõi và chứng kiến sự trưởng thành của nó. Cho đến nay, Hanutimes đã làm được điều gì khiến các chị hài lòng và còn điều gì khiến các chị bận tâm? • Chị Thanh Bình Nguyễn: Chị rất vui vì mấy đứa luôn bảo ban nhau, quan tâm đến nhau, thân thiết với nhau như một gia đình, dù thành viên đó có còn ở trong câu lạc bộ nữa hay không. HanuTimes như một cầu nối, mang tới cho mấy đứa những người bạn quý giá, có một quãng đời sinh viên thật đẹp và ý nghĩa, như vậy là vui rồi. Cứ nhìn thấy mấy đứa yêu thương nhau là chị cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều. Chị thì không có cái chưa hài lòng, chỉ cần mấy đứa cứ cố gắng, chị tin mọi khiếm khuyết sẽ được hoàn thiện thôi. • Chị Việt Trinh: Điểm hài lòng chính là Hanutimes là niềm kiêu hãnh và niềm vui của chị trong suốt 4 năm đại học và mãi mãi sau này. Còn điểm chưa hài lòng thì phải kể đến độ lầy và độ níu kéo không ai bằng của Hanutimes, ra trường rồi mà vẫn phải ngồi trả lời phỏng vấn cho Hanutimes đây này. 8) Cuối cùng, các chị có điều gì muốn gửi gắm đến Hanutimes hiện tại và tương lai không? • Chị Thanh Huê: Chị muốn gửi gắm đến các thành viên Hanutimes hiện tại cũng như tương lai là: dù mới đầu có bỡ ngỡ nhưng các em hãy cứ mạnh dạn lên tiếng, các em vào câu lạc bộ là để học các kỹ năng và tạo lập các mối quan hệ cơ mà, vì thế cứ xung phong nhận việc đi rồi không biết chỗ nào thì có thể hỏi hoặc nhờ giúp đỡ, các anh chị rất sẵn lòng. • Chị Minh Huệ Nguyễn: Chính vì chị đã được nhận lại từ Hanutimes nhiều như thế, và đã tốt lên từng ngày nhờ câu lạc bộ nên chị luôn muốn khuyên các em đừng vội bỏ cuộc khi thấy bản thân mình không bằng những người khác. Cứ kiên trì với việc mình làm và học hỏi không ngừng, sẽ có thời điểm các em cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và tự hào về chính mình. Thời thanh xuân được trải qua ở Hanutimes là quãng thời gian giúp em trưởng thành, phát triển và học cách cho đi – nhận lại hoàn hảo nhất. Hãy tin ở bản thân mình nhiều hơn. Và chị mong rằng mấy đứa luôn có thể“một người vì mọi người”cũng như đặt Hanutimes ở một vị trí to to trong tim mình nhé. • Chị Việt Trinh: Như chị đã chia sẻ ở trên, chính sự đoàn kết và tình cảm giữa các thành viên trong Hanutimes đã giữ chị gắn bó với mọi người đến bây giờ. Chỉ cần các em thực sự coi mình là một phần của đại gia đình này và đồng thời phát huy khả năng tuyệt vời của mình thì tuổi thọ của HanuTimes sẽ không dừng lại ở một chữ số đâu nhé. Lời cuối cùng, nhân kỷ niệm mừng Hanutimes tròn 5 tuổi, em muốn gửi lời cảm ơn tới các anh chị founders đã đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển của Hanutimes ngày hôm nay. Ngoài ra những tình cảm yêu thương của mình xin được dành cho những người bạn đã cùng hoạt động tại Hanutimes những năm qua. Và lời chúc thành công, niềm hi vọng của chị cho sự lớn mạnh của Hanutimes sẽ gửi gắm nơi các thành viên hiện tại và sau này của Hanutimes nhé. Happy birthday to our HanuTimes! Cám ơn các chị đã dành thời gian thực hiện bài phỏng vấn của chúng em! Thực hiện: Ngọc Thư – Bình Phan
  • 6. HANUTIMES // 6 Du học chính là một trong những cách “làm mới” bản thân mà ngày càng được nhiều bạn trẻ muốn can đảm “thử một lần”. Cùng lắng nghe các du học sinh Việt Nam chia sẻ câu chuyện độc đáo, thú vị trên đất nước mà các bạn ấy đã đặt chân đến nhé! “Thật sự đến giờ phút này mình sẽ không bao giờ hối hận vì chọn Hàn Quốc là điểm đến đầu tiên trên hành trình “bước ra ngoài thế giới”. Ở đất nước này, mình cảm nhận được rất nhiều điều đáng trân trọng. Người Hàn rất duy mĩ nên cái gì của họ mình cũng thấy đẹp hết á, từng chi tiết dù nhỏ nhất cũng luôn được họ làm rất tỉ mỉ. Người Hàn không chỉ lịch sự, đáng yêu mà còn rất ấm áp và quan tâm tới người khác. Mình còn nhớ hôm đó - sau buổi học đầu tiên của đại học, chúng mình đã được cô giáo phát bánh, sữa và nhắn nhủ mấy điều như học sinh lớp một vậy làm mình vui mừng phát khóc” (Nguyễn Thảo Ngọc – Du học sinh Hàn Quốc chia sẻ) HÀN QUỐC – MÀU HỒNG CỦA SỰ LÃNG MẠN VÀ CHÂN THÀNH NHẬT BẢN – MÀU VÀNG CỦA ÁNH BÌNH MINH RỰC RỠ “Theo mình, Nhật Bản là một trong những nước đứng đầu thế giới về sự an toàn. Bạn có thể đi ra đường vào ban đêm mà không cảm thấy lo sợ bởi đường phố luôn được trang bị đầy đủ các thiết bị camera an ninh.Và cũng nhờ đó nên mình thích đi dạo đêm lắm, vừa an toàn mà lại còn rất yên tĩnh nữa.: )) Ở Nhật, phương tiện giao thông phổ biến nhất là tàu điện, người Nhật thường đi làm bằng tàu điện và khi lên tàu tất cả mọi người văn minh và lịch sự lắm ý. Còn về ẩm thực thì Nhật Bản siêu nổi tiếng với nhiều món ăn ngon và lạ mắt, có nhiều cửa hàng mở suốt 24/24 để phục vụ khách hàng. Có thể kể đến một số món ăn nổi tiếng tại Nhật mà mình đã từng được thưởng thức như: Sushi, mì Udon, mì ramen, Sukiyaki… Đó đều là những hương vị đã níu giữ trái tim mình và làm mình yêu vùng đất của ánh bình minh rực rỡ này thêm nhiều lắm. Ngoài ra, có một điểm mà mình thích nhất ở Nhật đó là không khí tại Nhật luôn rất trong lành với nhiều công viên cây xanh rợp bóng. Con người ở đây rất chú trọng bảo vệ môi trường, và có lẽ đây chính là lí do tại sao môi trường Nhật Bản luôn trong lành và tuổi thọ trung bình của người Nhật cao nhất thế giới. Nói một chút về con người nơi đây, ban đầu mình cảm thấy họ là những người khá khó gần, không biểu lộ nhiều tình thương hay có sự quan tâm lẫn nhau như ở Việt Nam
  • 7. HANUTIMES // 7 TRUNG QUỐC – MÀU ĐỎ CỦA ĐẠI CÁT VÀ MAY MẮN mình. Thế nhưng, sau khi mình làm quen và tiếp xúc nhiều hơn với họ, mình mới nhận ra rằng họ là những người cực kì thân thiện, nhiệt tình và tốt bụng, dù mình gặp khó khăn gì thì họ cũng đều giúp đỡ hết mình luôn.”(Phạm Thị Thương – Du học sinh Việt Nam tại Nhật Bản) “Theo như mình thấy thì sinh viên đại học ở Nhật đa phần thời gian là tự nghiên cứu ở thư viện và đi làm thêm, thời gian lên lớp khá là ít. Tiết học sớm nhất thường bắt đầu từ 8h30 nên sinh viên cũng thoải mái giờ giấc hơn ở Việt Nam và hầu như các môn học đều phải thuyết trình thường xuyên. Con người Nhật Bản bề ngoài họ trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng khi nhờ giúp đỡ thì họ nhiệt tình lắm và câu cửa miệng của họ luôn luôn là “cảm ơn” và “xin lỗi”. :))) Điều này khiến mình cảm thấy họ thực sự rất mộc mạc và dễ mến. Và bạn biết không, chính những con người nơi đây đã giúp mình “mở cánh cửa trái tim” ở một vùng đất xa lạ. Còn về kỷ niệm đáng nhớ thì nhiều lắm. Có những lần mình đi chơi đến 4h đêm mà sáng hôm sau và 7h phải dậy đi làm thêm rồi. T.T Thỉnh thoảng đi làm được sếp giao việc cho nhưng mình lại chẳng hiểu gì hết, cũng may mà sếp hiền nên công việc đã ổn thỏa và mình cũng dần quen hơn trước. Ngoài ra còn những lần đi chơi một mình đến đêm mới về, nói thật là mình cũng hơi sợ biến thái, tuy nhiên thì cảm giác“muốn nhấc mông đi khám phá màn đêm ở Nhật” cứ bám diết lấy nên mình vẫn cứng đầu tiếp tục đi. Hehe!” (Nguyễn Mai Lan (4NB13) – Du học sinh Việt Nam tại Nhật Bản) “Tại nơi đất khách quê người này, mình đã có được rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ. ỞTrùng Khánh, người dân thường nói tiếng địa phương nên mặc dù đã được học tiếng Trung một năm rồi nhưng sang đây mình vẫn nghe như vịt nghe sấm. Tuy vậy, ở lâu rồi nên dần dần cũng quen, nếu không hiểu thì bảo luôn với họ là không hiểu và có thể dùng“body language”để diễn tả nữa.Và một điều mình khá thích ở bên này đó là môi trường khá xanh – sạch – đẹp, chỉ có điều thời tiết biến đổi khá thất thường như sáng nắng, chiều mưa và đêm thì lạnh. Chuyện học hành mình dễ dàng hòa nhập được và cơ hội được giao thoa văn hóa giữa các quốc gia khác nhau khiến mình cảm thấy rằng mỗi ngày đến trường thực sự là một ngày vui. Các hoạt động văn hóa – văn nghệ, thể thao, giải trí ở bên này được tổ chức cực nhiều luôn, có thể kể đến một số hoạt động tiêu biểu như: Cuộc thi kỹ năng tiếng Hán, Thi gói bánh chẻo đầu năm, Chơi trò chơi đêm Bình An, Đố vui có thưởng, Hội thao…Ngoài ra, ẩm thực ở Trùng Khánh thì hấp dẫn vô cùng, đặc biệt là món lẩu Trùng Khánh thì cực kì nổi tiếng nè. Đối với mình, kỷ niệm đáng nhớ nhất từ khi sang đây đó là hôm 20/10, trùng đúng ngày sinh nhật của mình luôn. Buổi sáng hôm ấy, cô giáo vừa bước vào được khoảng 5 phút thì có hai bạn người Nga rất đẹp trai cầm một chiếc bánh Gato bước vào. Lúc đó mình nghĩ thầm là tại sao chúng nó lại biết sinh nhật của mình nhỉ và định khiến cho mình bất ngờ chăng? Thế nhưng, mọi chuyện không như mình mơ tưởng, hai cậu bạn người Nga cầm chiếc bánh tiến về phía cô giáo chứ không phải mình, hóa ra hôm đó
  • 8. HANUTIMES // 8 cũng là sinh nhật cô giáo chứ! Nghĩ cũng hơi tủi thân một tẹo, nhưng mà sau đó thì bạn mình nói với cả lớp rằng hôm nay cũng là sinh nhật của mình. Thế là tất cả các thành viên trong lớp đều chúc tụng và tặng cả quà cho mình nữa. Mình vui lắm ý! Tối hôm đó, hội sinh viên Việt Nam cũng tổ chức sinh nhật cho mình. Chúng mình cùng nhau chơi bài với các bạn người Indonesia và châu Phi…, quết bánh kem khắp các khu kí túc xá, rồi phạt các anh da đen cởi trần chạy quanh sân. Và chơi đến 2h sáng thì tất cả mọi người đều say khướt ấy! Bật mí thêm với các bạn đó là ở bên này có nhiều trai xinh gái đẹp nhiều lắm, các thầy cô đều rất nhiệt tình, thân thiện, cùng với đó là có nhiều cảnh đẹp cho các bạn du hí và tham quan nữa.” Nguyễn Thị Thúy Quỳnh – (Sinh viên khoa Trung – hiện đang là du học sinh ở Trùng Khánh – Trung Quốc) ANH QUỐC – NÂU CỔ KÍNH VẪN MANG NÉT HIỆN ĐẠI PHÁP – MÀU“LÃNG MẠN”, NGỌT NGÀO “Đối với mình nước Anh mang một nét cổ kính rất đặc biệt. Giữa lòng thành phố Luân Đôn sầm uất bậc nhất thế giới là những cung điện nguy nga, tráng lệ, những viện bảo tàng, nhà thờ hay các trường đại học đã xây dựng từ rất lâu đời rồi, nhìn thích lắm. Về văn hóa và con người thì khỏi phải bàn, họ lịch sự, văn minh và đáng yêu vô cùng. Mình cực thích ngắm nhìn các cặp đôi vợ chồng già ở Anh. Họ vẫn nắm chặt tay nhau đi công viên, đi ăn tối. Nếu một trong hai người phải ngồi xe lăn, người còn lại sẽ đẩy xe lăn đi khắp mọi nẻo đường. Đáng yêu lắm! Có một kỉ niệm thú vị mà mình sẽ không bao giờ quên. Khi bạn“hắt xì hơi” người Anh sẽ nói “Bless you” giống như câu “Cơm muối” của người Việt Nam mình ấy. Có lần, đang trong giờ học yên lặng, mình“hắt xì”một cái, giáo sư đang giảng bài liền dừng lại và nói “Bless you”. Lúc đó tự dưng thấy ấm lòng lắm.”(Trần Phương Linh – Du học sinh Anh chia sẻ) “Quyết định đi Pháp cũng đã không ít lần làm mình rơi nước mắt vì mình chưa thể quen với cảm giác xa nhà lâu như vậy. Nhưng tuổi trẻ mà, phải ít nhất một lần bước ra khỏi “vùng an toàn” đã bao bọc mình suốt 18 năm qua để tự mình“giang đôi cánh”chứ. Dần dần, Pháp từ một nơi xa lạ mà mình muốn trốn tránh đã trở thành quê hương thứ hai của mình. Ở đây mình còn có một người mẹ Pháp chăm sóc cho mình từng chút một, giúp mình khám phá văn hóa, lịch sử và nền ẩm thực của đất nước hình lục lăng này. Mình cảm thấy Pháp chính là một cơ hội để mình hiểu hơn về chính mình, đó là điều quan trọng hơn cả. Đến Pháp bạn sẽ cứ thế mà bị mê hoặc bởi con người nơi đây vốn dĩ đã lãng mạn, ngọt ngào lắm rồi ý. Hơn cả cảnh sắc say lòng ở Pháp, mình càng mến con người nơi đây hơn bội phần.”(Nguyễn Minh Nhật – Du học sinh Pháp)
  • 9. HANUTIMES // 9 PHẦN LAN – TUYẾT TRẮNG VẪN TAN CHẢY TRÁI TIM AUSTRALIA – THIÊN THANH HIỀN HÒA “Mình là một đứa khá hiếu kì, ngày đầu tiên đặt chân đến đất Phần, chưa quen biết ai mà đã cứ đi lòng vòng khám phá, đi miết đến khu ngoài trung tâm thành phố rồi. Sau một hồi ngơ ngác, hóa ra mình bị lạc thật. Không biết làm thế nào cả, quay qua hỏi đường một bà cụ. Bà không biết tiếng Anh nên cứ nhiệt tình chỉ cho mình bằng tiếng Phần. Hai bà cháu cứ bất đồng ngôn ngữ đi bên nhau. Cuối cùng, bà tìm bằng được cho mình một chị gái người Phần biết tiếng Anh để dẫn mình về tận nhà. Lúc đó kiểu mình bị xúc động dâng trào trong tim ý. Nói chung dù Phần Lan là quê hương của mùa đông, của ông già Noel nhưng con người thì vẫn hòa đồng, thân thiện và ấm áp thế đấy. Có lẽ bởi vậy mà dù sống ở một vùng đất giá lạnh, mình vẫn thấy nó đáng yêu và ấm áp đến lạ thường.” (Nguyễn Minh Nguyệt – Du học sinh Phần Lan) “Thật ra điều gì ở Úc mình cũng muốn nhớ hết, vì thực sự nước Úc với mình rất đẹp. Ở đây mình luôn cảm nhận được mọi thứ bình yên nhất. Có thể đối với nhiều bạn, Úc có vẻ buồn nhưng mình lại cực thích vẻ trầm mặc mà vẫn náo nhiệt ở đây. Có một điều rất thú vị ở Úc đó là nơi đây nhiều dân nhập cư vì thế văn hóa rất đa dạng, không có văn hóa nào quá rõ rệt. Một du học sinh như mình khi sang đây sẽ không có cảm giác bị “sốc văn hóa” vì họ luôn chào đón mọi người rất thân thiện, cởi mở.” (Nguyễn Duy – Du học sinh Úc chia sẻ) Kết: Đối với mỗi chúng ta, đặc biệt là những sinh viên đang học ngoại ngữ, du học luôn là cột mốc lý tưởng để xây dựng và vun đắp cho những ước mơ của mình. Du học luôn là những cánh cửa rộng mở, là những chân trời mới cho những ai muốn đặt chân đến, đồng thời cũng là những thách thức cho những người trẻ can đảm dám đối mặt và đương đầu. Nếu bạn đang ấp ủ một giấc mơ sẽ bay đến một vùng đất mới nào đó, hãy luôn nỗ lực hết mình để chắp cánh cho ước mơ đó sẽ bay cao và bay thật xa nhé! Minh Phương
  • 14. HANUTIMES // 14 Một người đàn ông nghèo từ quê lên thành phố lớn để kiếm kế mưu sinh. Không học thức, không tay nghề, việc người đàn ông có thể làm chỉ có thể là những công việc chân tay. Ngày nọ, đọc được thông bảo tuyển nhân viên dọn vệ sinh của một công ty lớn, ông đã nộp đơn ứng tuyển. Trong cuộc phỏng vấn, người quản lí tỏ ra rất hài lòng nhưng rút cuộc người đàn ông vẫn bị từ chối vì ông không có email. Ông ra về với 10 USD trong túi. Những tưởng sẽ sống đầu đường xó chợ nhưng không, khi đi qua một siêu thị lớn, ông quyết định dùng tất cả số tiền mua cà chua và đem ra phố rao bán. Cuối ngày ông thu được 20 USD cho số cà chua đó. Ngày hôm sau ông lại quyết định dùng tất cả số tiền mình có để mua tích trữ cà chua và bán dần. Thật không ngờ, ngày hôm đó số tiền ông thu lại được là 160 USD. Người đàn ông tiếp tục hình thức kinh doanh đó và tiết kiệm được tiền, ông mở cửa hàng và chuyển sang đi xe tải để vận chuyển nhiều hơn. Vài năm trôi qua, cửa hàng của ông đã được mở rộng thành một chuỗi siêu thị nổi tiếng. Về già, vì muốn nghỉ hưu, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình nên ông chủ siêu thị đã tìm một cố vấn tài chính giúp mình quy hoạch lương hưu và di sản. Sau một buổi họp, người cố vấn này hỏi khách hàng của mình địa chỉ email để gửi các kế hoạch và giấy tờ cho ông ta. Lúc này, ông chủ già mới bình thản nói: “Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ dùng máy tính và email, sau này tôi cũng không dùng. Anh gửi các giấy tờ cần thiết đến hòm thư trước cửa nhà tôi nhé.” Người cố vấn tài chính không tin vào những gì vừa nghe: “Ông khôngdùngmáytínhvàemailmàvẫncóthểthành SỨC MẠNH CỦA LỜI TỪ CHỐI Chắc hẳn trong quan niệm của nhiều người, “từ chối” luôn mang sắc thái nghĩa tiêu cực và dẫu tình huống xảy ra như thế nào, chúng ta đều cố gắng nói lời chấp thuận. Liệu có phải lời từ chối luôn sự đem đến sự bất lợi. Hãy dành chút thời gian nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn, pha một ly cà phê đậm đà hay một tách trà thơm và lắng nghe những câu chuyện dưới đây, tôi tin rằng bạn sẽ không bao giờ phải hối hận khi học cách nói lời từ chối.
  • 15. HANUTIMES // 15 lập được cả hệ thống siêu thị của riêng mình trên phạm vi cả nước sao? Nếu ông biết dùng các ứng dụng khoa học đó, không biết bây giờ ông sẽ thành người như thế nào nữa.” Ông chủ già vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ trở thành một nhân viên vệ sinh”. Đọc đến đây hẳn bạn đã có cái nhìn khác về lời từ chối. Đôi khi, những lời từ chối của ai đó chính là cơ hội, là may mắn để chúng ta tìm được những chọn lựa tốt hơn. Tôi từng đọc ở đâu đó một câu nói rất hay của Mahatma Gandhi như sau: “Mộtlời từ chối xuất phát từ sự thú tội thật lòng còn tốt và hay hơn một lời chấp thuận chỉ để làm vừa ý hay tệ hơn là tránh để phiền hà”. Thật vậy, một giáo sư dạy môn triết đã kể cho tôi nghe câu chuyện về chú lừa và bài học sự từ chối. Nội dung câu chuyện kể về một chú lừa quyết tâm đạt danh hiệu khỏe nhất làng như mẹ của nó, bởi vậy chú lừa đồng ý chở bất kì món hàng gì của ông chủ dù nặng cỡ nào. Đến khi chú lừa gần kiệt sức và không thể khuân thêm món hàng nào nữa, ông chủ mới dắt chú đi đường tắt trở về nhà. Giữa đường, ông gặp một người hàng rong bán ba chiếc ly nhỏ rực rỡ sắc màu. Vì rất muốn mua về tặng con gái nên ông chủ đã quay sang hỏi chú lừa có chịu nổi thêm ba chiếc ly nữa không, chú lừa gật đầu vì suy cho cùng cũng chỉ là ba chiếc ly nhựa nhỏ bé chẳng thấm tháp gì so với hàng trăm ký hàng trên lưng chú. Thế mà không hiểu sao khi ông chủ bỏ ba chiếc ly nhựa lên lưng, chú ta bỗng thấy bốn chân mình như không chịu nổi thêm vài trăm gam sức năng ấy. Chú lừa té khuỵu xuống, những món hàng trên lưng vỡ toang ra nằm ngổn ngang trên mặt đường. Hàng trăm ký hàng quý giá vỡ tan tành chỉ còn sót lại ba chiếc ly nhựa đủ màu sắc rẻ tiền. Vậy mới nói, có đôi lúc bạn cần bỏ đi một thứ để giữ lại nhiều thứ, có những chuyện ta cần phải biết cách nói không và chấp nhận từ bỏ. Hãy dùng lời từ chối trong những hoàn cảnh phù hợp nhất, để đưa ra lựa chọn sáng suốt và tìm thấy thứ phù hợp nhất cho bản thân mình! Hương Nguyên Đôi khi, những lời từ chối của ai đó chính là cơ hội, là may mắn để chúng ta tìm được những chọn lựa tốt hơn.
  • 19. HANUTIMES // 19 Khủng hoảng có thể đến từ...môi trường đại học Tớ luôn cảm thấy có một ranh giới rõ ràng giữa 12 năm phổ thông và 4 năm đại học. Đại học là một thế giới hoàn toàn mới, với những con người mới, cách học mới, và những khủng hoảng mới. Tớ cứ cảm giác như đây là bước đệm cho quãng đường trưởng thành của mỗi con người, bởi đại học chính là một xã hội thu nhỏ. Các cậu có thể gặp những người với những nét tính cách riêng biệt chưa từng gặp trước đây, cả tốt cả xấu. Nhiều khi cậu sẽ thấy không biết phải tin vào ai, cảm thấy “cô đơn lạc lối” vì chắc gì lời nói và suy nghĩ của người ta đã đồng nhất. Việc phát hiện một người bạn thân thiết thật ra chẳng hề yêu quý mình như mình với người ta, hay chỉ sau một vài việc không đáng có mà dường như tất cả sẵn sàng quay lưng với cậu trong chớp mắt chắc chắn sẽ làm cậu buồn và mệt mỏi rất nhiều, đúng không? Chưa kể đối với những ai phải xa nhà, không thể mỗi lúc gặp chuyện đều chạy về nhà khóc một trận, cộng thêm áp lực điểm số do bỡ ngỡ với chương trình học mới, hay không thể cân bằng được giữa việc làm thêm và học tập, tất cả cứ như giọt nước tràn ly. Và rồi chúng mình bị đẩy rơi vào trạng thái mệt mỏi và lạc lõng. Như đã nói ở trên, đại học chính là một xã hội thu nhỏ, nên là trước hết hãy cứ coi như là các cậu đang được luyện tập làm quen trước khi đối mặt với những khủng hoảng ở thế giới tàn khốc ngoài kia đi. Tớ không nói các cậu đừng buồn hay không để tâm nữa, vì làm sao mà thế được. Chắc chắn khi những việc ấy đến, chúng mình vẫn sẽ rất mệt mỏi, nhưng không sao cả, vì đấy là trạng thái tâm lý thông thường. Chỉ là hy vọng các cậu đừng bỏ cuộc hay mất niềm tin, vì cuộc đời còn dài lắm, và chúng mình không thể vì những người không đáng mà từ bỏ được. Khi đã bình tĩnh lại, hãy ngồi sắp xếp lại tất cả, việc gì cần trước thì làm trước, đừng ôm quá nhiều việc một lúc và cố gắng tìm thời gian trống để dành cho gia đình nhiều hơn nhé. … người yêu Chuyện tình cảm cũng có thể làm tuổi trẻ của chúng mình khủng hoảng, bởi hai chữ tưởng như đơn giản: người yêu. Nó hoàn toàn có thể là vấn đề với bất kỳ ai, kể cả khi các cậu có người yêu hay chưa. Khi có người yêu, các cậu có 1001 vấn đề phải lo lắng, nào là liệu tình yêu tuổi trẻ có lâu bền được không, hay người ấy trẻ Các cô gái, chàng trai đang đọc bài viết này ơi, có phải các cậu cũng đang ở trong độ tuổi 18-25? Nếu đúng thì tớ có thể đảm bảo rằng các cậu cũng đang gặp phải nhiều vấn đề tưởng chừng đơn giản và quá phổ biến trong đời sống hàng ngày nhưng vẫn đủ sức làm chúng mình lo nghĩ không thôi, thậm chí mệt mỏi đến muốn ...“nổ tung”. Đó là những gì các cậu có nhận ra không? Và chúng mình phải làm như thế nào mới có thể vượt qua cơn khủng hoảng đầu đời mà tận hưởng độ tuổi được mệnh danh là đẹp nhất này đây?
  • 20. HANUTIMES // 20 con thế có thực sự nghiêm túc với mình không. Đặc biệt mỗi khi cãi nhau hay chia tay thì tình trạng rơi vào khủng hoảng không phải là hiếm. Còn nếu đang FA, thì những suy nghĩ tiêu cực“trời ơi đất hỡi” như kiểu crush không thích mình vì mình không đủ tốt sao, mình có vấn đề gì sao, hay bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có người yêu thì có phải bị chai sạn rồi không, cứ dần dần in sâu vào tâm trí của mỗi cô gái, chàng trai đang độc thân. Nhưng các cậu ơi, hãy nhớ rằng chúng mình đều còn trẻ lắm, rất trẻ. Đã yêu thì cứ yêu thôi, còn chưa thì nghĩ đơn giản một chút đi nào. Tớ kể cho các cậu một câu chuyện nhỏ nhé!Truyền thuyết kể rằng mỗi người khi sinh ra đều không hoàn hảo, phải cần một mảnh ghép tương xứng nữa ghép vào mới trọn vẹn 100%. Nhưng trớ trêu là ông trời đã để hai mảnh ghép của một chỉnh thể ở những nơi khác nhau, mỗi người đều phải đi tìm nửa còn lại của mình. Vậy nên ở đâu đó trên thế giới này vẫn luôn có một mảnh ghép hoàn hảo của các cậu, hãy tin tớ đi. Nếu không phải người ấy thì sẽ không là ai cả, vì thế hãy chỉ coi những người còn lại như là mảnh ghép sai lầm thôi. Đừng mất niềm tin vào tình yêu, vào bản thân chỉ vì vài người nhé. Nếu ai đó làm cậu thấy mất niềm tin hay tổn thương quá nhiều, hãy dũng cảm buông tay. Có người yêu thì hạnh phúc, còn độc thân thì tự do. Không phải vội vàng vì chúng mình còn trẻ. Tới cuối con đường, những người xứng đáng sẽ luôn nhận được hạnh phúc thôi. Chúng mình đều ít nhất một lần thấy chênh vênh vì tương lai Sẽ có những lúc các cậu ngồi suy nghĩ về tương lai của mình, phải không? Nhiều khi cậu sẽ thấy chênh vênh và mơ hồ về bản thân trong những năm tháng sắp tới. Hiện tại thì đi học, nhưng sau khi tốt nghiệp mà không xin được việc gì thì biết làm gì? Mà xin việc thì xin việc gì? Mình thực sự thích làm gì? Ngành học đặc thù thì ít sự lựa chọn, ngành phổ biến thì sức cạnh tranh mạnh. Kể cả khi xác định được ước mơ của mình thì cũng có thể sẽ phải đối mặt với một điều buồn nhất. Đó là khi cậu nhận ra mình không đủ giỏi cho công việc mơ ước trong tương lai của cậu. Chỉ riêng sự thật ấy thôi cũng đủ làm cậu suy sụp và cảm thấy mất phương hướng rồi phải không? Phải làm thế nào khi cuối cùng cũng tìm được công việc mình thật sự yêu nhưng lại không đủ khả năng để làm nó? Tớ lại muốn nhắc lại một điều, rằng chúng mình đang là “tỉ phú” thời gian, vì chúng mình còn trẻ mà. Chưa xác định được công việc yêu thích à? Dần dần tìm hiểu là được. Các cậu có thể thử những việc tiềm năng, xem xem cái gì thật sự phù hợp với bản thân mình nhất. Nhưng điều kiện là phải bắt tay vào làm thật sự, chứ không phải ngồi và tưởng tượng việc này làm thế này, việc kia làm thế kia thì có hợp mình không. Tưởng tượng và thực tế luôn khác nhau hoàn toàn. Hãy tranh thủ khi chúng mình chưa phải bước cả hai chân ra bên ngoài thế giới khốc liệt kia để tìm hiểu bản thân, vì sau này ra trường là không còn thời gian nữa. Còn nếu các cậu rơi vào trường hợp đã tìm được ước mơ nhưng chưa đủ khả năng thực hiện? Đừng buồn quá, chúng mình vẫn phải tiếp tục đứng lên đi tiếp con đường chinh phục nó. Cậu có thể thử tìm xem còn việc nào mình cũng yêu ngang ngửa việc kia để đổi hướng. Hoặc giả sử vẫn chỉ có duy nhất việc ban đầu, thì hãy học tập và rèn luyện. Không bao giờ quá muộn cho việc học hỏi, chưa có đủ kiến thức thì trau dồi thêm, không đủ kỹ năng thì luyện tập nhiều. Một lúc nào đó, các cậu sẽ thấy ước mơ ở ngay gần mình từ lúc nào không hay. Nhìn chung, tớ muốn nói rằng khủng hoảng là một điều ai cũng phải đối mặt trong mỗi giai đoạn của cuộc đời. Điều quan trọng là mình sẽ để cho nó chi phối mình hay là đứng lên biến nó thành động lực. Các cậu không cần thiết lúc nào cũng phải mạnh mẽ, khóc cũng được, gục ngã cũng không sao, nhưng đừng quên lau nước mắt và đứng dậy. Sau này nhìn lại, có khi cậu sẽ phải cảm ơn những khủng hoảng ấy, vì chúng đã giúp mình trưởng thành và hoàn thiện bản thân thật tốt. Tớ sẽ tạm kết bài viết bằng một câu nói dành cho tất cả chúng mình:“Rắc rối sinh ra không phải để trốn tránh, mà là để đối mặt”. Minh Huệ
  • 21. HANUTIMES // 21 Tôi kể chuyện về sách, tôi cứ mong những gì mình vừa đọc đừng là sự thật… Nếu ai đó hỏi rằng cuốn sách nào gây ám ảnh cho tôi nhất? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời: “Hảo nữ Trung Hoa”.Thoạt đầu nghe tên, ai cũng nghĩ đây sẽ là thiên truyện hào sảng ngợi ca những người phụ nữ vĩ đại, những nữ anh hùng dân tộc bất khuất mạnh mẽ. Và thật không khỏi ngỡ ngàng khi biết“Hảo nữ Trung Hoa” là cuốn hồi kí của nữ nhà báo Hân Nhiên sau 8 năm làm chương trình phát thanh “Gửi lời theo gió đêm”. Hân Nhiên đã thay những người con gái, những người phụ nữ vô danh xứ Trung ngày ấy cất lên tiếng lòng sau bao đớn đau, tủi nhục lẫn cả bi thảm, nghiệt ngã của dòng đời. Đã hàng ngàn lần tôi đặt câu hỏi vì sao một cuốn sách đáng đọc như “Hảo nữ Trung Hoa” lại bị thất truyền? Sự ra đời của nó vốn đã là một sự kì diệu. Đó là cuốn sách mà Hân Nhiên coi như “mạng sống của tôi”, “là kết tinh của nhiều năm làm việc với tư cách nhà báo”. Dường như khi đọc “Hảo nữ Trung Hoa”, tôi cảm nhận được cả những phút dâng trào cực độ trong cảm xúc khi Hân Nhiên viết những dòng văn ấy. Thật không dễ dàng để tua lại, để cố sắp xếp kí ức và hơn cả là tìm ra những ngôn từ thích đáng để viết về những sự thật đau đớn. Thế nhưng Hân Nhiên đã làm tốt vai trò của một người dẫn đường. Bà đã mở ra
  • 22. HANUTIMES // 22 cánh cửa dẫn độc giả vào kí ức của quá khứ nhưng lại để chính bản thân họ tự đường khám phá và tìm ra lối đi của bản thân mình trong hiện tại và tương lai. Những lời Hân Nhiên viết cứ day dứt, ảm ảnh mãi:“Đàn ông giống như núi, họ chỉ biết mặt đất dưới chân và cây trên sườn núi nhưng đàn bà thì giống như nước…tôi nghĩ là vì nước là khởi nguồn của sự sống và nó biến đổi hình dạng theo môi trường xung quanh. Giống như phụ nữ, nước cũng hiến mình hoàn toàn mỗi khi nó nuôi dưỡng cho sự sống”. Tôi đã không ít lần cắn tay chỉ để không bật khóc thành tiếng khi đọc những gì mà Hân Nhiên viết về hàng trăm cuộc đời vất vưởng của những người phụ nữ. Họ đến từ mọi miền khác nhau với điểm chung duy nhất là sự bất hạnh. Liệu một từ “bất hạnh” có đủ để diễn tả những giây phút “sống không bằng chết”, trong những tháng ngày bị dày vò và đau đớn vùi dập bởi những hủ tục của lịch sử đã trải dài qua bao thế kỉ, bao kiếp người. Một đất nước Trung Hoa không vĩ đại với hàng ngàn năm văn hiến… ở đây là một Trung Quốc với những góc khuất sâu kín nhất. Những góc khuất ấy cứ mỗi lúc lại khiến người đọc không thể dứt ra được, càng đọc càng muốn đi sâu hơn vào những góc tối ấy… Quên sao được người phụ nữ Tĩnh Di dùng cả tuổi thanh xuân võ võ chờ người thương 45 năm có lẻ. Để rồi những tháng năm tuổi trẻ của Tĩnh Di đánh đổi vỏn vẹn trong ba chữ “NiệmTĩnh Di”(NhớTĩnh Di), là những chữ cái ghép lại từ tên ba cô con gái của người đàn ông đó. Hay câu chuyện về “những chiếc máy đẻ”– những người phụ nữ ở Đồi Hét bị hành hạ như những nô lệ, chẳng thể ngẩng cao đầu. Đâu thể kể hết được nỗi đau mà những người phụ nữ ấy phải trải qua. Nó trải dài, xâm chiếm và ám ảnh. Những câu chuyện diễn ra mà tôi chỉ cầu mong nó đừng là sự thật. Đó là khi cô bé 12 tuổi đã bị bắt cóc làm vợ một ông già, là người con gái bị cưỡng bức để trở thành gái điếm và trả thù đàn ông, là những người mẹ bất lực, tuyệt vọng đứng trước cái chết của con mình. Từ trẻ đến già, những đớn đau, rẻ mạt, tủi nhục… cử bủa vây họ, đâu có tha cho ai? Những đau thương và mất mát ấy, chúng đôi khi làm tôi thấy ghê tởm và sợ hãi đàn ông! Nhưng có lẽ, điều ám ảnh tôi nhất là câu chuyện của cô bé giữ ruồi làm vật nuôi – Hồng Tuyết. Từng lời kể của Hân Nhiên làm trái tim tôi đau nhói, không đành lòng đọc tiếp mà cũng chẳng thể dừng lại. Hồng Tuyết 11 tuổi đã bị trở thành nô lệ tình dục của chính người cha ruột sinh ra mình. Hằng ngày cô bé “sống không bằng chết”, mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy ghê tởm, sợ hãi người mà em gọi là “cha”. “Em không thể nín khóc. Đây là cha em ư? Ông ta có con chỉ để thỏa mãn dục vọng thú vật của mình thôi sao? Ông ta sinh em ra để làm gì cơ chứ? Người đàn ông cầm thú đó đã khiến HồngTuyết tự làm mình đau, tự làm mình bị bệnh để được vào bệnh viện, trốn chạy thứ “tình yêu bẩn thỉu”kia. Em nói rằng em không sợ chết,“đối với em, những mũi tiêm, những viên thuốc và những lần thử máu còn sung sướng hơn sống với cha”, em chỉ cần không phải ở trong ngôi nhà ấy nữa, ngôi nhà không có tình thương mà tràn nhập sự nhục nhã, đau đớn. Ngôi nhà mà ngay cả những bậc sinh thành không hề yêu thương em. Cô bé ấy chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm tình thương khi có một chú ruồi con đậu vào bàn tay em.“Em nhất định sẽ nuôi một chú ruồi con vì ruồi con đã đem lại sự ấm áp cho em. Em luôn khao khát có một người mẹ và người cha thực sự: một gia đình thực sự nơi em được là con, được khóc trong vòng tay mẹ cha; nơi em có thể ngủ an toàn trên giường trong nhà mình; nơi những bàn tay yêu thương sẽ vỗ về mái đầu, an ủi em sau một giấc mơ đáng sợ”. Nhưng sau tất cả, căn bệnh nhiễm trùng máu đã cướp đi sinh mạng của em, mang em khỏi thế gian này theo một cách lặng lẽ. Hân Nhiên có lẽ cũng bàng hoàng và đau đớn khi viết lại những dòng kí ức ứa lệ như thế? Liệu rằng có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự bất hạnh của Hồng Tuyết? Liệu rằng ngoài cô bé ấy còn có “cô gái nào bị bạo hành tình dục đang khóc giữa hàng nghìn linh hồn còn mơ màng trong thành phố?”. HồngTuyết không chỉ ám ảnh Hân Nhiên mà còn như đang nhìn mọi độc giả bằng con mắt da diết, mong mỏi trong vô vọng như muốn cầu xin điều gì đó? Hơn 400 trang sách khép lại, tôi biết ơn Hân Nhiên rất nhiều vì đã dũng cảm viết một cách đầy chân thực sự thật về người phụ nữ Trung Hoa, về những gọng xiềng xích đau đớn, bất hạnh trăm bề như địa ngục chốn trần gian mà họ phải trải qua. Những gì đọng lại trong tô, không chỉ là sự ám ảnh sâu xa, mà đó còn là sự kết tinh nhân văn sáng ngời của cuốn sách: không chỉ tố cáo một thời kì đen tối ngập đầy bùn trong một xã hội Trung Hoa thối nát ngày xưa mà còn chính là sự ngợi ca tình yêu, tình mẫu tử thiêng liêng và niềm khát khao được sống trong sạch, hạnh phúc luôn cháy âm ỉ trong tim những người phụ nữ bị xã hội thời ấy. Họ thực sự xứng đáng hơn ai hết để nhận bốn chữ“Hảo nữ Trung Hoa”. Minh Phương
  • 23. HANUTIMES // 23 Ngày 09/09/2012, Hanutimes ra đời với sứ mệnh“Bring HANU to the world”và trở thành Kênh thông tin truyền thông chính thức của trường Đại học Hà Nội. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài“hào nhoáng”ấy là rất nhiều bí mật “sâu kiu” chưa từng tiết lộ sau 5 năm trưởng thành và lớn mạnh. Bạn có tò mò những bí mật đó là gì không? Hãy khám phá cùng chúng tớ nhé! Truyền thuyết kể rằng Hanutimes chính là“miền đất hứa”cho những kẻ FA bởi đây được mệnh danh là “Nơi tình yêu bắt đầu”. Đã có rất nhiều Hanutimes-er tìm được nửa kia của mình tại đây, nhưng bên cạnh đó hội thì tụi FA cũng vô số nhé! Vì cái tên “Nơi tình yêu bắt đầu” mà Hanutimes có một lời nguyền chưa bao giờ được hóa giải: những couple trong câu lạc bộ khi công khai sẽ phải khao một chầu karaoke nếu không muốn chịu cảnh...“sớm nở tối tàn” Nếu bạn nghĩ rằng làm Chủ tịch hay Phó chủ tịch của một câu lạc bộ “rất oai” thì chính xác bạn đã nhầm. Ở Hanutimes có hẳn một ban được gọi là “Ban Culi” chỉ gồm ba thành viên: một Chủ tịch và hai Phó chủ tịch. Sở dĩ gọi tên như vậy vì ba nhân vật này luôn phải đứng mũi chịu sào trong việc chăm lo đời sống và gánh vác toàn bộ công to việc lớn trong“gia đình”. Mặc dù được tôn sùng là “osin cấp cao”nhưng khi“nghỉ hưu”, Chủ tịch và Phó chủ tịch sẽ được ưu ái gọi bằng tên rất thân thương là “anh/ chị Cố”, thậm chí còn có cả biệt danh“Phu nhân Cố Chủ tịch”ra đời từ đây. Làm chủ tịch vừa sướng vừa khổ vì bất cứ khoảnh khắc nào cũng đều được các nhiếp ảnh gia ghi lại. Nếu chia trung bình thì mỗi thành viên của Hanutimes đều có ít nhất hai bức ảnh “để đời” của bạn ấy, Tính ra số ảnh đó cũng đủ làm thành album cho bạn ấy sống ảo cả đời. Không phải 100% thành viên của Hanutimes đều là Hanu-er. Ngay từ khi thành lập, các founder của Hanutimes đã lôi kéo được rất nhiều thành viên “ngoại bang” từ các trường bạn tham gia. Hiện tại, Tân Phó chủ tịch của Hanutimes cũng là một member của trường khác. Nhiệm kì của mỗi đời chủ tịch của Hanutimes kéo dài một năm. Tuy nhiên mặc dù mới tròn 5 năm tuổi nhưng Hanutimes đã trải qua sáu đời chủ tịch.
  • 24. HANUTIMES // 24 Ban Tin của Hanutimes đã bóp méo hoàn toàn kết thúc của truyện cổ tích “Bạch Tuyết và 7 chú lùn” trong vở kịch ra mắt thành viên mới năm 2015. Cuối cùng Hoàng tử và Phù thủy đến với nhau dẫn đến sự ra đời của một câu chuyện ăn theo khác kể về sự trả thù của Bạch Tuyết sau khi mất đi tất cả. Bản chế mang tên “Bạch Tuyết – Chuyện chưa kể”được tiết lộ trong đợt tuyển thành viên năm 2016. Bún đậu mắm tôm đã trở thành món ăn “huyền thoại” của Hanutimes bởi có một thời các thành viên cứ họp xong lại lập team đi ăn món này. Thậm chí các thành viên còn thành lập cả một group riêng chỉ dành để thông báo các buổi offline bàn chuyện“ngoài lề”. Hanutimes là nơi tập kết của “Hội con nhà giàu” khi có rất nhiều các thành viên liên tục hẹn hò lập team đi xem phim, đi uống trà sữa, đi quẩy prom hay “đại náo” phố đi bộ vào dịp cuối tuần. Nếu bạn thấy mình không đủ điều kiện để gia nhập hội này thì hãy yên tâm vì vẫn có hội của những người “không quan tâm đến thời cuộc” và “Hội con nhà nghèo”ở Hanutimes. Tiến Phi
  • 26. HANUTIMES // 26 - Có làm được bài không thế? – Linh vỗ vai Nguyên khi thấy đứa bạn đang ngồi thất thần suy nghĩ chuyện gì đó rất sâu. - Không tốt lắm! Nguyên trả lời Linh bằng chất giọng buồn buồn, làm cả đám bạn đang ngồi quanh hai đứa ngạc nhiên. Ai cũng biết Nguyên vốn là một đứa rất chăm. Thứ hạng của nó luôn là đứng đầu, hoặc chí ít cũng lọt top năm của trường. Bài kiểm tra toán vừa rồi không có gì quá khó khăn mà nó lại nói như vậy. Đám bạn cứ ngơ ngác nhìn nhau, nửa tưởng Nguyên nói đùa, nửa nghĩ rằng nó có chuyện gì đó thật. - Cô vào lớp rồi kìa – Linh nói to xua tan đi sự im lặng của những đứa bạn sau câu trả lời của Nguyên. Cả đám nhao nhao chạy về chỗ ngồi của mình. Linh nhìn Nguyên đầy khó hiểu còn Nguyên vẫn không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ làm nó phải bận tâm suốt những ngày gần đây. Tan học, Nguyên cố tình nán lại ở trường đợi Linh họp Ban chấp hành Đoàn. Nó đi dạo một lúc lâu quanh sân trường với những suy nghĩ vẩn vơ. Cảm giác về một chuyện không hay nào đó sắp xảy ra khiến nó vô cùng bất an. - Huỵch!... Bụp!.... Đang đứng dưới sân, Nguyên chợt nghe thấy những tiếng động lạ. Theo phản xạ nó quay đầu nhìn về nơi phát ra những âm thanh đó. Phía trên tầng ba nhà A, cạnh góc khuất, một đám con trai đang xúm lại với nhau làm gì đó nhưng nó hoàn toàn không hình dung được bọn họ đang làm gì. Nguyên tò mò định đi lên. - Về thôi muộn rồi! Nguyên giật mình bởi tiếng gọi của Linh phía sau. Nó dừng bước, quay ra nhìn đứa bạn thân rồi lại nhìn về phía tầng ba bây giờ đã vắng bóng người. Lưỡng lự trong giây lát, Nguyên tiến về phía Linh đang đợi rồi leo lên xe. - Dạo này mày có chuyện gì đúng không? - Sao lại hỏi tao thế? – Nguyên ngạc nhiên trước câu hỏi của Linh. - Thì cứ thấy mày ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Bài tập không làm đủ, kiểm tra cũng làm không tốt. - Không có chuyện gì đâu. Mày đừng lo! – Nguyên trấn an Linh nhưng tông giọng của nó lại hơi cao một chút so với bình thường. - Tao thấy thế nên hỏi thôi. Khoảng không im lặng bỗng bao trùm lên hai đứa. Trời tối dần. Hai bên đường, đèn cao áp đã được bật sáng làm bóng của hai đứa đổ xuống mặt đất, chạy dài theo những vòng xe chạy. - Thật ra là chuyện của tao với Long - Nguyên lên tiếng trước vì cảm thấy có lỗi với đứa bạn - Tuần trước tao thấy Long đi với Hương Xoăn ở A8. Hai người có vẻ...thân thiết hơn mức bình thường – Nguyên cảm thấy khó khăn khi nói ra những chữ cuối câu nói của mình. Chưa cần nghe hết câu nói của Nguyên, Linh mỉm cười tự đắc vì cho rằng mình đã đoán đúng điều làm Nguyên phải suy tư. Lần này đến lượt Linh trấn an lại đứa bạn: - Tao nghĩ không có chuyện gì đâu. Nghe đồn con Hương thích thằng Lâm lớp mình mà. Lần trước còn thấy nó nhờ người gửi vé rủ thằng Hùng đi xem phim. Nguyên trút ra một tiếng thở dài sau khi nghe con bạn phủ định suy đoán của mình và dù không tin hoàn toàn đó là sự thật nhưng nó thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. *** Linh dừng xe trước cổng nhà Nguyên trong một con ngõ nhỏ nằm sâu trong phố Thủy Lợi thì bỗng thấy Nguyên giật giật tay áo của mình. - Linh ơi! Ai đó lại để chậu xương rồng trước cổng nhà cho tao này! Linh nhìn theo hướng tay đang chỉ của Nguyên. Một chậu xương rồng nhện nhỏ xinh màu trắng HANUTIMES // 26
  • 27. HANUTIMES // 27 có hình vẽ thỏ bảy màu thắt một chiếc nơ màu đỏ được đặt bên trái trụ cổng. - Vẫn chưa biết là ai à? Tao gato lắm nhé! Mày có hẳn fan bí mật cơ đấy. - Chuyện này làm tao thấy bất an lắm! Dạo này tao hay có những giấc mơ kì lạ lắm. Tao mơ thấy người tặng tao những chậu xương rồng này và tao cứ đứng ở hai bên đường nhìn nhau nhưng mà mãi tao vẫn không thấy mặt người đó. Thỉnh thoảng tao còn mơ thấy những chậu xương rồng này rỉ máu nữa cơ. Nghĩ tới chuyện đó làm Nguyên bỗng rùng mình một cái khiến Linh cũng rùng mình theo. - Con điên này! Mày đang kể chuyện ma à? Sợ chết đi được! – Vừa nói Linh vừa đánh mạnh vào vai Nguyên. Nguyên ôm bụng cười vì đã dọa đứa bạn sợ đến nỗi mặt xanh lét như không còn sức sống. Nó cầm chậu xương rồng trên tay rồi tạm biệt Linh, trong lòng đầy những câu hỏi về người bí ẩn thường tặng nó những chậu xương rồng thời gian gần đây. *** Mấy ngày sau, khi có việc phải đi ngang qua dãy nhà A mà Nguyên nghe thấy tiếng động lạ hôm trước thì có một cậu bạn đi xuống từ đó. Cậu bạn đó thật sự khiến Nguyên phải chú ý vì bộ quần áo mà cậu bạn đang mặc rất nhàu nhĩ, lấm lem những vết bẩn như vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất. Dù sở hữu gương mặt hiền hiền nhưng không hiểu sao cậu bạn lại lộ đầy vẻ căng thẳng. Thấy Nguyên cậu bạn ấy hơi chững lại trong giây lát rồi bỏ đi ngay, thậm chí còn suýt chút nữa đã xô vào Linh khi cô nàng đang chạy về phía Nguyên. - Mày có biết cậu bạn kia là ai không? – Nguyên vừa hỏi Linh vừa dõi theo cậu bạn đeo cặp kính vuông giờ đã đứng cách hai đứa cả một khoảng nửa sân trường. - À! Đó là Minh. Cậu ta học cùng khối với mình. Học giỏi nhưng tính cách của cậu ta hơi kì cục nên có vẻ mọi người không ưa lắm – Linh trả lời Nguyên một cách vội vã rồi cầm tay đứa bạn kéo đi về phía căng-tin mặc cho Nguyên vẫn dõi mắt theo hướng cậu bạn vừa gặp đã đi khuất. Hai đứa đi đến căng-tin thì gặp Long vừa ở đó đi ra. Linh ra sức vẫy tay gọi Long mặc cho Nguyên ngăn cản. - Cũng đi nạp năng lượng à? – Long tươi cười đi đến, mắt cứ hướng về phía Nguyên làm nó cảm thấy bối rối. - Ừ! Lâu lắm rồi chẳng gặp Long. Đúng là hotboy có khác, khó gặp như sao vậy! – Linh nháy mắt với Long đầy ẩn ý. - Đâu có đâu. Hay chiều nay tan học, bọn mình đi uống trà sữa đi. Lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện để nói với hai người lắm. – Long chủ động đưa ra lời đề nghị. - Vậy hẹn nhau ở cổng trường nhé! - Linh vừa nói vừa ra dấu“ok”về phía Long. Sự chủ động của cả Long và Linh làm Nguyên không kịp phản ứng thì tiếng trống báo vào học vang lên. Linh chào Long rồi lại kéo tay Ngân chạy về lớp. Mọi thứ cứ như được sắp đặt sẵn từ trước vậy. Tan học, khi Nguyên đang đứng đợi ở cổng trường thì Long phóng xe tới, ngay lập tức nó cũng nhận được tin nhắn của Linh: “Hôm nay tao bận, mày đi với Long nhé!”kèm theo một cái icon nháy mắt. - Linh bận không đi được rồi! – Nguyên nhìn Long thở dài. - Linh nhắn tin cho Long rồi. Nguyên lên xe đi Long chở. Nguyên hơi chần chừ nhưng rồi cũng leo lên xe. Long bất chợt lên ga khiến chiếc xe phóng vút đi làm Nguyên phải dùng hai tay bám chặt vạt áo của HANUTIMES // 27
  • 28. HANUTIMES // 28 cậu ấy. Ngồi sau tấm lưng rộng của Long, Nguyên thấy mình thật nhỏ bé và cảm giác như đang được che chở bất chợt ùa về khiến nó vui vui trong lòng. Long, Linh và nó học chung lớp cấp 2. Suốt mấy năm liền ba đứa luôn ngồi cùng bàn nên cực kì thân thiết. Nguyên nhận ra mình thích Long từ cuối năm học lớp 9, trong bữa tiệc liên hoan chia tay lớp. Khi ấy Long vừa đàn guitar vừa hát để dành tặng nó và Linh. Hình ảnh của Long lúc đó trong mắt nó rất đẹp và nó thấy tim mình đã đánh lỡ một nhịp trong ngày hè đầy nắng năm ấy. - Lần trước Long thấy Ngân ở A8, sao không chào mà lại quay đi vậy? – Long bất chợt hỏi sau một hồi thấy Nguyên im lặng làm nó giật mình. - Ừ thì... Nguyên sợ làm phiền Long với Hương thôi – Nguyên lúng túng và nó thấy cái lý do mình vừa buột miệng nói ra thật chẳng hợp lý chút nào. - Phiền gì chứ! Long với Hương không có gì đâu. Hôm đó hai đứa chỉ đi mua đồ chuẩn bị cho buổi văn nghệ ở trường thôi. Nguyên im lặng mỉm cười, trong lòng chợt nhẹ bỗng như vừa trút đi được gánh nặng. Long cũng hơi cong khóe miệng tạo thành hình nụ cười, trong lòng thầm cảm ơn Linh. Có lẽ cậu đã đoán được Nguyên đang nghĩ gì. Kể từ buổi đi chơi với Long hôm đó, mọi việc biến chuyển rõ rệt. Tuần nào Long cũng chủ động nhắn tin cho Nguyên, rồi thỉnh thoảng lại rủ nó và Linh đi uống trà sữa hoặc ăn vặt cùng nhau và Linh luôn biến mất vì có việc bận sát giờ hẹn. Bản thân Nguyên vẫn luôn tự nhủ đó chỉ là tình bạn đơn thuần mặc dù trong sâu thẳm, nó vẫn mong có gì đó xảy ra. Còn với Long, mái tóc ngắn ôm trọn khuôn mặt nhỏ xinh của cô bạn thân ngày nào đã khiến cậu bắt đầu có chút cảm giác khác lạ trong lòng. *** Người lạ mặt vẫn tiếp tục gửi tặng Nguyên những chậu xương rồng nhỏ xinh đặt trước cổng nhà kh- iến nó không khỏi tò mò muốn biết đó là ai. Cả những giấc mơ kì lạ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện kh- iến nó tỉnh dậy lúc nửa đêm làm nó cảm thấy cực kì bất an. Giấc mơ về chậu xương rồng rỉ máu mà nó từng kể với Linh là sự thật nhưng nó không muốn Linh lo lắng nên đã không kể gì thêm về chuyện đó. Trong một lần tỉnh giấc giữa đêm, Nguyên đang lướt facebook thì phần danh sách đề xuất một tài khoản có avatar nhìn rất giống cậu bạn tên Minh ở trường. Ngân tò mò liền vào xem. Trang cá nhân của người này chỉ toàn là ảnh nhân vật phim Nguyên chưa thấy bao giờ. Nhưng điều khiến Nguyên chú ý hơn cả đó là dưới những bài post của cậu ấy lại xuất hiện rất nhiều những lời bình luận ác ý từ những người mà Nguyên nhận ra là bạn học cùng khối. Nguyên suy nghĩ một hồi lâu rồi nhấp chuột kết bạn. Sau đó nó bình luận vào status đầy tuyệt vọng được đăng cách đó một ngày của cậu ấy: “Cậu ổn chứ? Có chuyện gì vậy?”. Đợi chờ một lúc lâu không thấy phản hồi dù thấy nick của người bên kia vẫn sáng đèn, Nguyên quay trở lại giường, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Tiết học thể dục buổi sáng hôm sau, Linh bị ngã trong lúc tập chạy. Khi đưa Linh đến phòng y tế, Nguyên gặp Minh cũng đang ở đó. Thấy phòng y tế có thêm người, cậu bạn liền đi ra ngoài. Nó để ý thấy có một vết bầm nhỏ trên mắt của cậu ấy. Lúc cô y tá bôi thuốc cho Linh, Nguyên tò mò hỏi: - Cô ơi! Bạn nam lúc nãy ở đây bị sao thế ạ? - Bạn ấy nói bị đau ở mắt, không biết có phải do đánh nhau không chứ cô thấy không phải là do bị ngã. CảNguyênvàLinhđềutỏvẻngạcnhiên.Nhàtrường đã quy định học sinh không được đánh nhau và sẽ đình chỉ học tập nếu bị phát hiện ra dù chuyện đó xảy ra trong hay ngoài trường.Thấy vẻ mặt có phần hơi hốt hoảng của hai đứa, cô y tá trấn an: HANUTIMES // 28
  • 29. HANUTIMES // 29 - Cô đoán vậy thôi chứ cậu này hiếu động lắm vì vào đây nhiều lần rồi, khi thì xin nghỉ vì mệt, khi thì đau đầu hoặc chân tay xây xước, như hôm nay thì có vết bầm ở mắt. Chắc do trong lúc tập bóng rổ bị thương chứ trường mình không có chuyện học sinh đánh nhau đâu. Nói xong cô y tá bê khay thuốc cất vào trong tủ kính rồi đi ra ngoài. Linh tranh thủ trốn tiết nằm trên giường bệnh ngủ bù vì tối qua thức khuya để lại mình Nguyên với những câu hỏi không có lời giải đáp. Nó cứ có cảm giác mọi chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy. Đã có lần Nguyên hỏi Long về Minh, nhưng cậu ấy lại trả lời không biết dù hai người hoạt động cùng câu lạc bộ bóng rổ. Có vẻ như Long cũng không ưa Minh. *** - Hình như tao để quên máy tính trong ngăn bàn rồi! – Nguyên hốt hoảng lục tung ba lô của mình với hi vọng mong manh là nó đã kịp bỏ máy tính vào đó trước lúc ra về. - Bình tĩnh lại nào! Bây giờ quay lại lớp lấy vẫn còn kịp đấy. Đi đi! Tao trông xe giúp cho – Linh trấn an Nguyên. Nguyên đưa ba lô cho Linh cầm giúp rồi hối hả chạy lên lớp. Dãy nhà A vẫn mở cửa. Chẳng một chút chần chừ, Nguyên đi thẳng lên tầng ba vì từ đây nó có thể đi sang dãy nhà nó học thông qua một hành lang nối giữa hai tòa nhà mà không phải đi đường vòng. Chiếc máy tính vẫn ở yên vị trong ngăn bàn. Nó thở phào cầm lấy rồi từ từ bước ra khỏi lớp định đi xuống về cùng Linh. Lúc đi ngang qua chỗ cũ, nó chợt nghe thấy khu vực hành lang cạnh góc khuất vang lên những tiếng lăng mạ nặng nề, thỉnh thoảng kèm theo tiếng động như có ai đó đang bị đánh. Nó tiến lại gần thì thấy một đám con trai gồm năm người mà nó không biết mặt đang xúm lại quanh một ai đó nhìn rất quen. Nguyên vội tìm chỗ nấp để cố gắng xem bọn họ làm gì thì chợt nhận thấy cậu bạn đang bị bắt nạt kia là Minh. Nó hoảng hốt hiểu ra những lần nó gặp Minh luôn là những lần cậu ấy bị đám bạn học kia vây đánh, vậy mà nó lại không hề suy nghĩ đến chuyện ấy. Khi đám bạn kia có vẻ dùng tay chân mạnh hơn với những cú đấm và đạp liên tục đổ dồn vào người Minh, Nguyên nghĩ nó cần phải làm điều gì đó để giúp cậu ấy. Nguyên rời chỗ nấp, cố hết sức chạy thật nhanh xuống phòng bảo vệ. Điện thoại đã để trong ba lô đưa Linh giữ hộ, phòng bảo vệ lại quá xa khiến nó vừa chạy vừa lo, tâm trạng Nguyên như hỗn độn hơn bao giờ hết. Khi Nguyên và bác bảo vệ lên tới nơi, cả hành lang tầng ba vắng không một bóng người, yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến nó ngỡ ngàng. Bác bảo vệ đã nhiều tuổi nghiêm nét mặt nhìn Nguyên vì cho rằng nó bày trò với bác. Cho dù nó có giải thích thế nào bác vẫn không tin và yêu cầu nó phải cung cấp thông tin để thông báo với cô chủ nhiệm tìm biện pháp xử phạt. Nguyên không biết phải nói gì để thanh minh nữa, nó lí nhí xin lỗi bác bảo vệ rồi lủi thủi ra về. *** Lời mời kết bạn của Nguyên được Minh chấp nhận và cậu ấy cũng trả lời bình luận của nó bằng một lời cảm ơn và icon trái tim. Đợt gần đây nó không thấy Minh đăng status nào trên facebooke nữa, re- act cũng ít thấy hơn hẳn. Nguyên băn khoăn định hỏi cậu ấy về sự việc mà nó nhìn thấy nhưng rồi nó lại thôi vì cho rằng nếu đặt vị trí là bản thân mình thì nó cũng sẽ không muốn trả lời câu hỏi đó. NgaysauhômchứngkiếncảnhMinhbịbắtnạt,một ai đó đã gửi tin nhắn điện thoại đến cho Nguyên: HANUTIMES // 29
  • 30. HANUTIMES // 30 “Mày đã nhìn thấy bọn tao đánh thằng Minh rồi đúng không? Không cần biết mày là ai nhưng việc gọi người cản trở bọn tao là điều ngu ngốc. Không phải chuyện của mày thì ĐỪNG BAO GIỜ dí mặt vào. Còn lần nữa thì để bọn tao thay ông bà già dạy mày. Nếu báo cáo nhà trường thì cả thằng Minh, mày và cái lũ lớp mày cũng không xong đâu. Bố mẹ bọn tao quen hiệu trưởng. Trường sẽ không để những chuyện này bị làm to lên đâu nên cảnh báo mày trước. Thằng Minh chẳng dám thưa nên đừng tưởng bọn tao không biết là mày. Đừng mơ trốn được. Chào thân ái và *** quyết thắng!” Những cảm xúc hỗn độn bỗng cuộn trào trong cơ thể Nguyên khi đọc xong tin nhắn. Tay run run cầm điện thoại, nó bất giác nhìn ra những chậu xương rồng nhỏ xinh được đặt đầy bên bệ cửa sổ. Nó thấy mình có vẻ như đã quá tò mò chuyện của Minh. Nó lo cho tình cảnh bị cô lập của cậu bạn ấy, nhưng cũng sợ những người bạn của mình sẽ liên lụy. Nguyên không có dũng khí để đối mặt, cũng chẳng đủ can đảm để làm điều đúng đắn. Nó cảm thấy bất an và bất lực. Chẳng hiểu sao nó lại rơi vào hoàn cảnh này. Kì thi giữa kì sắp diễn ra và năm nay cũng là năm cuối cấp nên nó muốn tập trung vào việc học. Nó phải đỗ đại học, phải thực hiện những điều nó mơ ước. Nó không muốn những chuyện như thế này làm nó phải phân tâm. Buổi chiều hôm chủ nhật, Long nhắn tin rủ Nguyên lên phố đi bộ đi dạo. Nguyên đồng ý ngay mà chẳng cần suy nghĩ nhiều như những lần trước. Mấy hôm nay nó hơi căng thẳng vì chuyện của Minh nên muốn giải tỏa. Lúc ra mở cổng, Nguyên thấy Long đang đứng đợi với vẻ mặt đầy khó chịu, hai tay còn đưa ra phía sau lưng như định giấu cái gì đó. - Đợi Nguyên có một chút mà đã khó chịu thế sao? – Nguyên hỏi đùa Long. - Không phải đâu, chỉ là Long vừa có chút việc bực bội trong lòng thôi – Long giải thích nhưng cứ nhìn Nguyên đăm chiêu. - Cậu giấu gì sau lưng thế? – Nguyên bất ngờ chạy vòng ra phía sau lấy được một chậu xương rồng từ tay Long. - Long... chỉ là... ừ thì... – Long lúng túng không biết phải nói như thế nào. - Cảm ơn Long! Nguyên hiểu rồi - Nguyên nhìn Long mỉm cười thật tươi. Thì ra người bí ẩn tặng Nguyên những chậu xương rồng gần đây là Long. Nó nghĩ dường như Long cũng giống nó, cậu ấy đã có cảm tình với nó từ trước nhưng lại không dám nói ra và Linh là người biết chuyện nên đã tác hợp cho hai đứa. Thật là một ngày chủ nhật tuyệt vời. Nó thầm gửi lời cảm ơn Linh. - Long có điều này muốn nói với Nguyên – Giọng Long đột nhiên trở nên nghiêm túc trong khi hai đứa đang ngồi ăn kem trên ghế đá cạnh bờ hồ. - Long nói đi! – Nguyên hơi bất ngờ trước thái độ của Long. Nó thấy tim mình đập rất mạnh vì căng thẳng. Rất có thể Long sẽ nói ra điều mà nó đã muốn nghe từ rất lâu. - Thật ra người mình thích là Ng... - Nguyênnn... LongchưakịpnóihếtcâuthìtiếngaiđógọiNguyên bỗng vang lên làm hai đứa không thể tập trung vào cuộc trò chuyện nữa. Ngay lập tức Nguyên hướng mắt đang hướng về phía trước, nơi có một cậu con trai đang vừa đi vừa vẫy tay bước tới. - Là cậu à Minh! – Giọng Nguyên lộ rõ vẻ ngạc nhiên. - Ừ! Thật vui khi được gặp cậu ở đây – Minh bỗng trở nên hoạt ngôn hơn hẳn so với những lần gặp trước đây. - Sao cậu phải uống thuốc thế? – Nguyên tò mò nhìn túi thuốc Minh đang cầm trên tay. - Tớ bị mất ngủ nên cần thuốc để dễ ngủ hơn. - Ra thế. Nhưng tớ nghĩ dùng nhiều không tốt đâu. HANUTIMES // 30
  • 31. HANUTIMES // 31 - Ừ tớ biết. Đôi khi tớ muốn dùng nhiều để không bao giờ tỉnh lại nữa - Minh nói với giọng kì lạ. Thấy Nguyên nhíu mày trước câu nói của mình, Minh vội cười và nói đó chỉ là đùa thôi nhưng Nguyên vẫn cho rằng có gì đó không đúng. Nhưng nó không muốn để bất cứ điều gì phá hỏng bầu không khí ngày hôm nay của nó và Long nên đã không bận tâm nhiều về điều đó. Nguyên quay sang nhìn Long khi thấy cậu ấy vẫn giữ im lặng từ lúc Minh xuất hiện. Một ánh nhìn lạnh lùng và đầy căm giận toát ra từ Long khiến nó rùng mình. Và nó để ý dường như Minh cũng dành cho Long cái nhìn không mấy thiện cảm, nếu không muốn nói là đầy sự giận dữ. - Hai người đi chơi vui vẻ nhé! Xin lỗi vì đã làm phiền. Tạm biệt – Minh nói giọng vội vã rồi người quay đi về phía trước. - Tạm... biệ... Nguyên chưa kịp nói hết câu thì Minh đã bỏ đi được một đoạn. Nhìn bóng lưng có vẻ khắc khổ của Minh, Nguyên cảm giác như đây là lần cuối cùng được nhìn thấy cậu ấy. *** Kể từ khi nhận được tin nhắn đe dọa đã tròn một tháng và Nguyên không hề thấy động tĩnh gì nữa nhưng trong lòng Nguyên vẫn cảm thấy không yên. Lần bất ngờ gặp Minh ngày hôm trước khiến nó rất ngạc nhiên. Việc cậu ấy vội vã bỏ đi khiến nó không khỏi không suy nghĩ. Khi nó ngắm nhìn những chậu xương rồng mà Long tặng thì điện thoại bỗng đổ chuông báo có tin nhắn đến: “Cảm ơn cậu vì đã là động lực sống của tớ cho tới thời điểm này.Thật ra tớ đã ấn tượng về cậu từ lâu, ngay từ khi mới vào trường nhưng tớ lại không dám thổ lộ mà chỉ âm thầm quan sát cậu từ xa.Tớ đã rất cảm kích khi chính cậu đã đi gọi người giúp tớ hôm đó. Nhưng tớ không hề muốn làm to chuyện và càng không muốn làm liên lụy đến người khác mà trong đó lại có cậu. Tớ mong mọi thứ sẽ ổn. Cậu sẽ gặp một người tốt và sống một cuộc sống cậu muốn, tớ tin là vậy. Hãy sống mạnh mẽ như những cây xương rồng nhé. Minh.” Nguyên đọc lại tin nhắn đến lần thứ hai mới hiểu đươc ý Minh gửi trong tin nhắn và nó bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an khi nhớ đến túi thuốc ngủ Minh mang theo người hôm trước. Nó gọi lại vào số máy vừa gửi tin nhắn nhưng người ở đầu dây bên kia đã tắt máy. Nó luống cuống đứng bật dậy định gọi cho Linh thì vô tình quơ tay vào chậu xương rồng mà nó thích nhất. Chậu cây rơi xuống đất vỡ vụn làm nó càng tin rằng có điều gì đó không hay sắp xảy ra. Sáng hôm sau, Nguyên đến trường trong tâm trạng thấp thỏm lo âu. Linh nói với nó rằng Minh đã xin nghỉ từ hôm thứ Sáu tuần trước vì chuyện gia đình và vẫn chưa đi học. Nguyên mở messenger ra xem nhưng vẫn không thấy Minh có dấu hiệu đã đọc tin nhắn. Nó nhắn tiếp một tin cho cậu ấy: “Mình gặp nhau một lát được không?”. Nick facebook của Minh vẫn im lìm lạnh lẽo. Giờ ra chơi, Nguyên xuống canteen mua mì. Thấy Long lướt qua, Nguyên chạy tới định rủ cậu ấy đi cùng tìm Linh nhưng nó chợt đứng khựng lại khi thấy những người đã bắt nạt Minh đang đứng nói chuyện với Long rất thân thiết. Nó vội nấp vào một gốc cây gần đó để lắng nghe câu chuyện của bọn họ. - Tao tưởng chúng mày cho thằng Minh ăn đòn rồi mà sao vẫn còn để nó bắt chuyện với Nguyên? – Long nói giọng đầy bực tức. -ConNguyêncũngcóphảidạngvừađâu.Lầntrước nó thấy bọn tao xử thằng Minh liền đi báo bảo vệ. May mà bọn tao chuồn kịp không thì... Nhưng bọn tao đã nhắn tin dọa nó rồi. HANUTIMES // 31
  • 32. HANUTIMES // 32 - Cái gì? – Long quắc mắt nhìn đám bạn. Nguyên sững sờ trước những gì mình vừa nghe thấy. Nó quay đầu cố gắng bỏ chạy thật nhanh trong khi nước mắt không ngừng tuôn rơi. Thì ra Long là người đứng sau tất cả mọi chuyện. Thế mà nó lại không hề hay biết. Nó cũng không ngờ cậu ta đã thay đổi như vậy. Chơi với nhau suốt những năm cấp hai, nó biết Long là người hiền lành mà. *** - Nguyên ơi! Có chuyện này tao phải nói với mày. Nhưng hãy thật bình tĩnh nhé! – Linh kéo Nguyên lại gần khi thấy đứa bạn thân vừa đến lớp, gương mặt bối rối không biết phải nói như thế nào cho Nguyên đỡ sốc - Minh... mất rồi. Cậu ấy uống thuốc ngủ tự tử. Mãi đến tối hôm qua gia đình mới biết vì bố mẹ cậu ấy đi công tác mới về. Nguyên thấy mọi thứ như sụp đổ dưới chân mình. Đầu óc quay cuồng khiến nó không thể đứng vững. Nó thất thần nhìn Linh với khuôn mặt tái nhợt. Điều nó lo sợ mấy hôm nay đã thành sự thật. Linh dìu Nguyên ngồi xuống và ôm chầm lấy nó khi thấy nó bắt đầu khóc. Những tiếng khóc câm lặng ở trong lòng. - Lỗi tại tao Linh ơi! Nguyên khóc nghẹn đi, giọng nói vẫn chưa hết bàng hoàng. Linh dù đã được nghe đứa bạn kể cho nghe mọi chuyện nhưng cũng không biết nói gì để an ủi. Hai đứa cứ ôm nhau khóc mặc cho đám bạn cùng lớp cứ nhìn hai đứa ái ngại và tò mò. Tin tức lan nhanh khắp trường chỉ trong một buổi sáng. Hiệu trưởng và các thầy cô có buổi họp khẩn trong ngày. Được tan sớm, Nguyên quyết định hẹn gặp Long tại tầng 3 nhà A nơi nó từng chứng kiến cảnh Minh bị đánh. - Long có chuyện gì muốn nói với Nguyên không? – Nguyên nhìn Long bằng ánh mắt lạnh lùng. Long không hiểu Nguyên muốn nói gì nhưng trong lòng cũng có đôi chút chột dạ. - Tại sao lại làm hại Minh? Tại saooo?- Ngân hét lên thật to khi thấy Long không trả lời. Dường như nó thấy mình đã không còn đủ bình tĩnh để để tiếp tục nói chuyện. Long vẫn im lặng. Ngân hít một hơi thật sâu để cố giữ mình bình tĩnh: - Nguyên đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Long và đám bạn. Và Nguyên đã biết Long đứng sau mọi chuyện. Đến lúc này Long mới hiểu Nguyên định nói gì. - Long - không- hề - tham - gia - cùng - hội - kia - bắt - nạt - cậu - ta – Long nói rành mạch từng từ - Nhưng đúng là Long không ưa cậu ta thật. Tính tình thì lập dị lại còn vênh váo, cậu ta có thể học giỏi, chơi bóng rổ cừ tuy nhiên không được hơn Long. Nhưng quan trọng hơn là cậu ta cũng thích cậu – Long dường như hét lên khi nói đến câu cuối. -Thật chứ?Tớ có nên tin cậu không khi mà cậu chơi thân với đám bạn kia và còn biết chúng đã bắt nạt Minh nhiều lần – Nguyên lại thấy mình như không thể giữ bình tĩnh được nữa. - Sao Nguyên không tin Long? Chết tiệt! Hay Nguyên cũng thích cậu ta vì chính cậu ta là người đã tặng cậu những chậu xương rồng và để chúng trước cổng nhà. - Cậu vừa nói cái gì? – Nguyên sững lại – Chính Minh mới là người tặng tớ những chậu xương rồng đó chứ không phải cậu. - Phải! Và tớ đã nói với cậu ta dừng việc đó lại thế nhưng cậu ta vẫn tiếp tục và tỏ vẻ thách thức tớ. Cậu ta bị như vậy cũng đáng lắm, sao cậu còn phải quan tâm – Long cười nhếch môi. - Cậu đã quá ích kỉ rồi Long ạ! Cậu đã thay đổi rồi! – Nguyên vừa gào thét vừa khóc trong tuyệt vọng - Vì nó liên quan đến người tớ thích, là cậu. Mạng sống đâu phải trò đùa. Tớ từng rất thích cậu nhưng HANUTIMES // 32
  • 33. HANUTIMES // 33 cũng đã mất hết niềm tin sau khi nghe mày nói chuyện đám bạn kia. Cậu đã thay đổi, không còn là Long mà tớ đã từng biết nữa trước kia nữa. Cậu đã trở nên thật đáng sợ rồi – Nguyên chua xót. Nguyên quay lưng bỏ chạy mặc cho Long đuổi với theo, trong đầu nó hiện lên suy nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ và gặp lại cậu ấy nữa. Mọi chuyện bắt đầu từ nó nhưng nó lại không thể kết thúc mọi chuyện theo ý mình. Giá như nó biết được chuyện gì đã xảy ra ngay từ đầu. Giá như nó biết những chậu xương rồng kia là của Minh tặng. Giá như nó quan tâm đến Minh hơn một chút trong lần cuối gặp hôm ấy. Mọi chuyện đã quá muộn để có thể làm lại từ đầu. “Tớ xin lỗi cậu, Minh ơi!” – Nguyên thầm nhủ. Chiều hôm đó trời bất chợt đổ mưa. Những giọt nước rơi tí tách bên khung cửa sổ, cạnh những chậu xương rồng nhỏ xinh đang ủ rũ, tạo thành từng giai điệu buồn, mang theo những giọt nước mắt hòa theo cơn gió. *** Nguyên rơi vào trạng thái trầm cảm nặng vì ám ảnh sau khi Minh mất. Nó lao đầu vào học và các mối quan hệ cũng dần dần xa cách. Ngay cả Linh cũng rất ít khi có một cuộc nói chuyện đủ dài với nó. Nó thấy mình như mất đi sinh lực, suốt ngày chỉ giam mình trong căn phòng để học, mong sao quên đi nỗi ám ảnh trong lòng. Mọi chuyện gần như quá sức với nó. Cảm giác thấy mình có lỗi trong cái chết của Minh chưa bao giờ nguôi ngoai trong lòng. Thỉnh thoảng nó lại giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm vì mơ thấy Minh đứng ở bên kia đường nhìn nó, dù có cố gắng gọi thế nào cậu ấy vẫn im lặng rồi quay lưng bước đi. Những chậu xương rồng ngày qua ngày lại héo úa dần. Sau sự việc xảy ra, Long chuyển vào Nam và đám bạn bắt nạt Minh bị đuổi học. Chính Long là người đã báo cáo lại toàn bộ sự việc với Ban giám hiệu. Cái chết của Minh không chỉ liên quan đến việc cậu ấy bị cô lập ở trường mà còn do chuyện gia đình của cậu ấy khiến cậu ấy không có điểm tựa mỗi khi mất thăng bằng hay áp lực. Sáu tháng sau, Nguyên cũng dần vượt qua được chứng trầm cảm. Nó đỗ đại học và cũng chuẩn bị cho một cuộc sống mới. *** - Lại suy nghĩ chuyện gì thế? - Linh vỗ vai Nguyên khi thấy đứa bạn đang ngồi thất thần trong quán trà sữa. - Không có chuyện gì đâu. Hôm nay tao thấy không khỏe chút thôi. - Nguyênn... Tiếng ai đó chợt vang lên, cả Nguyên và Linh cùng hướng mắt nhìn ra ngoài thì thấy đám bạn cùng lớp cấp 3 đang bước vào quán. Cả đám bạn vẫy tay chào nhau cười vui vẻ sau hai năm trời mới có dịp gặp lại nhau đông đủ. Mọi chuyện thời học cấp ba tưởng như đã trôi quá xa. Điện thoại đổ chuông báo có cuộc gọi đến. Nguyên bắt máy nhưng không nghe thấy người đầu dây bên kia nói gì. Nó đứng dậy định tìm chỗ đỡ ồn đề nghe điện thoại thì bất chợt xô phải ai đó. Rồi tiếng đổ vỡ quen thuộc đầy ám ảnh lại vang lên. Trước mắt Nguyên là hình ảnh của chậu xương rồng vỡ vụn rơi trên sàn nhà. Một cô gái mặc váy trắng luống cuống đứng bên cạnh xin lỗi nó rồi cúi nhặt những mảnh vỡ của chậu cây. Nó để ý thấy gương mặt của cô gái này nó đã từng gặp ở đâu đó. Bất chợt, cảm giác về một chuyện không hay nào đó sắp xảy ra lại ùa về... (Còn tiếp) Bình Phan HANUTIMES // 33
  • 35. HANUTIMES // 35 LOOK 2: Hay bạn có thể chọn hóa thân thành cô nàng nữ tính với chiếc váy dài kín đáo nhưng cực xinh xắn nhờ những chi tiết như tay bồng, cổ chữ V, và đặc biệt là dây đai thắt eo. Kèm theo đó, phụ kiện đi cùng kiểu váy này cũng đều gần gũi và dễ mang như giày sneaker, giày búp bê, túi tote, v.v... LOOK 3: Nếu là fan của phong cách trẻ trung, dễ thương và có phần nhí nhảnh, bạn không thể bỏ qua những chiếc váy suông xòe rộng như thế này đâu. LOOK 4:Và hãy nhớ tiêu chí cho tủ quần áo tới trường luôn là thoải mái – nổi bật – tươi sáng. Hãy rước về những bộ cánh tuyệt vời nhất để mỗi ngày đi học là một ngày vui nhé! Trang phục: JP8 Địa chỉ: 165B Lương Thế Vinh, Thanh Xuân, Hà Nội
  • 37. HANUTIMES // 37 Câu 1 Gợi ý: “Nhìn ra cửa sổ, có lúc thấy cậu lấm tấm những giọt mồ hôi rơi trên khoảng sân rộng lớn, có khi thấy cậu nở nụ cười bước nhẹ nhàng trên con đường rợp bóng cây. Chắc cậu chẳng biết mình đã từng ngắm cậu ở góc này đây.” Câu 2 Gợi ý: Người ta đi tìm cái mới. Tôi đi tìm cái quen. Bất thình lình, ai đó ghé vào tai tôi nhỏ nhẹ : “Lau nước miếng đi kìa!” Những năm tháng sinh viên, bạn gắn bó với một ngôi trường. Ở đó gần 1500 ngày, bạn có thật sự quen mặt thuộc tên từng ngõ ngách? Hãy cùng khám phá một HANU trong lòng HANU. Một vài góc ảnh nhỏ sẽ giúp các bạn kiểm chứng, bạn có thực sự “thuộc mặt” HANU chưa nhé! Luật chơi: Có 6 bức ảnh kèm theo 6 gợi ý. Đây là 6 địa điểm rất quen thuộc trong và xung quanh trường ĐH Hà Nội được ẩn đi một phần dưới góc máy của Hanutimes. Từ những gợi ý trên, các bạn hãy đoán những địa điểm mà Ha- nutimes đưa ra nhé. Nhanh tay gửi kết quả cho chúng mình nào!!! Câu 3 Gợi ý: - Đi hết đường này đến đâu mày? - Nơi có bức tường 4 mùa vẫn xanh Câu 5 Gợi ý: - Khiếp, giống nhau như mấy giọt nước! - Thế mới cần mấy cái tên phân biệt. Mà đến cái tên còn giống một nửa nhỉ. Câu 6 Gợi ý:“Một gã da màu đâu có cô đơn. Người ta hay để ý gã. Gã đặc biệt. Và gã cũng có những góc cạnh thân thuộc như bao người.” Các bạn đã đoán ra những địa điểm mà chúng mình nhắc đến chưa? Hãy nhanh tay gửi câu trả lời về cho chúng mình để nhận được những phần quà đáng yêu từ Hanutimes nhé! Ngọc Thư – Vân Đoàn Câu 4 Gợi ý: - Cái gì đây? - Cái mặt!
  • 38. Tổng biên tập Nguyễn Hà Mĩ Ban Biên Tập Nguyễn Hà Mĩ Tiến Phi Nguyễn Thị Minh Huệ Đỗ Phương Anh (Rie) Lan Anh Ngọc Sơn Bình Phan Ngọc Thư Hương Nguyên Vân Đoàn Vương Minh Phương Minh Ngọc Nguồn ảnh Hanuer, Internet Ảnh bìa Thùy Chi (Grey Js) Thiết kế mỹ thuật