1. Em vẫn thường nhắc đến mùa thuBông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏBài tập đọc năm nao em còn nhớDẫu bây giờ em đã biết làm thơĐọc chữ O cô dặn phải tròn môiChỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏMải rong chơi nên em chẳng thuộc bàiChỉ mỗi chữ O em đọc saiDường như cô già đi mấy tuổiĐến khi em hiểu điều đơn giản ấyCô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kiaLà một lớp người lớn lên và biết sốngMặt đất như trời xanh mơ mộngBông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.Khởi đầu cho một chuyến đi xaLối trường cũ thoảng hương cỏ mậtBài tập đọc khóa bình minh thứ nhấtCả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...NGƯỜI LÁI ĐÒThảo NguyênMột đời người - một dòng sông...Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... Tháng năm dầu dãi nắng mưa,Con đò trí thức thầy đưa bao người.Qua sông gửi lại nụ cườiTình yêu xin tặng người thầy kính thương.Con đò mộc - mái đầu sươngMãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,Khúc sông ấy vẫn còn đâyThầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...Vô Danh 4:Vết chân trònVẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôiAnh thương binh vẫn đến trường làngVẫn ôm đàn dạy các em thơ..Bài hát quê hương
Hôm nọ đọc lại
Người thầy đầu tiên
của Aitmatov, sao nao lòng thế....Chợt nhớ ...Góp vui cùng các bác ...Bàn chân thầy giáoTrần Đăng KhoaThầy ngồi ghế giảng bàiXếp cạnh bàn đôi nạng gỗMột bàn chân đâu rồiChúng em ko rõSáng nào bom Mỹ dộiPhượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngóiMặt bảng đen lỗ chỗ vết bom biThầy cầm súng ra điBài tập đọc dạy chúng em dang dởHoa phượngHoa phượng cháy một góc trời như lửaNăm nay thầy trở vềNụ cười vẫn nguyên vẹn như xưaNhưng một bàn chân ko còn nữaÔi bàn chânin lên cổng trường những chiều giá buốtIn lên cổng trường những đêm mưa dầmDấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáoChúng em nhận ra bàn chân thầy giáoNhư nhận ra cái chưa hoàn hảoCủa cả cuộc đời mìnhBàn chân thầy gửi lại Khe SanhHay Tây Ninh, Đồng Tháp ?Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặcCho lẽ sống làm ngườiEm lắng nghe thầy giảng từng lờiRung động bao điều suy nghĩNghe thầm vọng bàn chân đi đánh MỹNghe âm vang tiếng gọi của chiến trườngEm đi suốt chiều dài yêu thươngChiều sâu đất nướcTheo những dấu chân người thầy năm trướcVà bàn chân thầy, bàn chân đã mấtVẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời.......Vô Danh 5Cầm bút lên định viết một bài thơ Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ Đâu là cha, là mẹ, là thầy… Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… Những con chữ đều đều xếp thẳng Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh Cửa sổ xe ù ù gió mạnh Con đường trôi về phía chẳng là nhà… Mơ màng nghe tiếng cũ ê a Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị Sao mãi giờ con mới nhận raTHĂM THẦY Gì vui hơn trò cũ đến thăm thầy Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng , rất nhẹ ... Hẻm cũ , nhà xưa , tường rêu , lặng lẽ Hồi hộp phút chờ ... cửa mở thầy đây ! Khách là ai ? Thầy chẳng nhận ra ngay Con đây ạ ! học trò thầy thuở ấy ! Trò cũ tới thăm , lớp xưa hiện lại . Loang loang ánh nhìn , loang loang nét môi Vang tiếng nô đùa , vẳng giọng đọc bài Rộn rịp nhịp trống vào ra mỗi buổi ... Và cậu trò nhỏ , nghèo , đói mà run
Cậu bé
ngồi đây tay vẫn run run Không còn đói mà thương thầy già yếu ! Con khỏi lo . Thầy tiền vơi gạo thiếu Chuyện lẽ thường , đời đạm bạc từng quen Mối bận tâm, nhắc lại nếu con quên :
Đời chỉ đẹp, nếu có tình có nghĩa !
TÌNH THẦY TRÒMười hai năm tuổi học trò ngắn ngủiCả cuộc đời chỉ chiếm một phần thôiNhưng để lại trong tôi nhiều kỉ niệmVới mái trường, cùng bạn bè, thầy côBao lứa học sinh như bao đợt sóng xôDạt vào bờ mãi không bao giờ nghĩThầy cô vẫn làm việc chăm chỉTất cả vì học sinh thân yêuVà từng chiều, từng chiều, từng chiều…Bên cửa sổ soạn từng trang giáo ánĐể ngày mai thầy còn phải lên lớpDạy kiến thức cho học sinh vào đờiChúng em luôn biết ơn thầy, thầy ơiLuôn ghi khắc hình bóng thầy mãi mãiTừ đáy lòng chúng em xin được nóiThầy là thầy, là bố của chúng emSao tóc thầy cứ ngày càng bạc thêmVì bụi phấn, vì thời gian trôi mãiNghĩ đến thầy chúng em thầm hứa mãiPhải thật chăm cố gắng học hànhĐể mai này đất nước mãi thêm xanhMột cường quốc vừa thật giàu và mạnhÔi tình thầy trò không có gì so sánhThật thiêng liêng, bao xúc động dâng tràoTình cảm đó cứ ngày một dâng caoTạo sức mạnh cho chúng em bước tiếpNhững dòng thơ mà chúng em viếtLà những điều sâu thẳm trong tim…Suốt đời này chúng em mãi đi tìmÔi kiến thức như một vùng cát trắngDù khó khăn nhưng vẫn luôn cố gắngKhông phụ lòng thầy kì vọng năm xưaThầy đang dạy_ngoài trời vẫn đang mưaMưa mỗi lúc, càng ngày càng nặng hạtVà thầy cô, và chúng em vẫn hátVì một niềm tin, hy vọng vào tương laiCả con đường phía trước đang còn dàiLời dặn dò của thầy luôn đọng mãiHình bóng thầy luôn ghi khắc không phai ….. NGHĨ VỀ THẦYCon đứng nhìn dòng sông trôi êm Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược Thấp thoáng chao nghiêng... Khiến con chạnh nhớ về Người và câu chuyện năm xưa ... Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược Khách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương . ANH VỀ NGHỈ HƯU( Kính tặng Thầy Nguyễn Thanh Liêm – GV Toán Trường THPT Dĩ An )Thầy sẽ vềChân bước nhẹ thênh thangSau bốn mươi năm miệt mài trí lựcTròn chức trách của người gieo tri thứcBao lứa học trò hiển đạt thành danhQuỹ thời gian này còn lại thuộc về anhĐường tiệm cận của đời người hạn hữu.Cuộc sống vốn bộn bề mà không vĩnh cửuCó khi tìm mãi chẳng ra nghiệm của phương trìnhBởi mơ hồ chưa xác định được số mVà ẩn số như còn nguyên thách thứcHai đường thẳng song song sẽ gặp nhau vô cựcVòng tròn đồng tâm nhưng bán kính lại vô cùngChữ số pi cứ dài mãi không dừngNên nhân loại phải tạm lấy tròn thành sốBất đẳng thức lập ra đem đánh đố Vi, tích phân cố giải vã mồ hôiLượng giác kia, hàm chẵn, lẻ, ngược, xuôiVới sin, cos, tang, cotang rát mặtKể sao hết, ôi muôn trùng cung bậcGiới hạn nào cho đại lượng biến thiênKiến thức nền toán học rộng vô biênThầy trao lại lớp đàn em tiếp bước.Trân trọng tiễn Thầy - người về hôm trướcTrọn niềm vui, hưởng được thú thanh nhànHãy an lòng nhìn hậu tấn lật từng trangTừ ngọn nguồn xưa Thales, Pythagore, EuclideĐến Newton, Pascal, Lambert, Leibniz Cùng Euler, Viète, Descartes, Fermat …Dòng thác đời vẫn ầm ào mải miết trôi xaCuốn phăng theo bao gánh nặng tháng ngày quaXong trách nhiệm đừng lo mình bất túc ?Xin chúc riêng Thầy vạn lần câu HẠNH PHÚC ! Được sống đã là may mắn... THẦY Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... LỜI CỦA THẦY Rồi các em một ngày sẽ lớn Sẽ bay xa đến tận cùng trời Có bao giờ nhớ lại các em ơi Mái trường xưa một thời em đã sống Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao Thủa học về cái nắng xôn xao Lòng thơm nguyên như mùi mực mới Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới Thầy trò mình cũng có lúc chia xa Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ Một lời khuyên biết thế nào cho đủ Các em mang theo mỗi bước hành trình Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá... Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ Khi thầy về nghỉ hưu Cây phượng già treo mùa hạ trên cao Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao. Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào Con nao nức bước vào trường trung học Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao Vai áo bạc như màu trang vở cũ Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi! Không đề Cầm bút lên định viết một bài thơ Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ Đâu là cha, là mẹ, là thầy… Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… Những con chữ đều đều xếp thẳng Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh Cửa sổ xe ù ù gió mạnh Con đường trôi về phía chẳng là nhà… Mơ màng nghe tiếng cũ ê a Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị Sao mãi giờ con mới nhận ra. Tạ LỗiCó con sóng xô nghiêng nỗi nhớCó nhịp cầu nối vụng dại tuổi thơ.Con lớn lên xa dần tiếng mẹ ruCó lúc quên ân cần lời cha dặnGió và nắng xô nghiêng từng khoảnh khắcCon vô tình để kí ức chênh chao....Con trở về gặp ngọn gió hanh haoGặp dáng mẹ hằn cong bờ cát trắngMái tóc cha rưng rưng từng sợi bạcBỗng thấy mình mắc nợ tuổi thơ!Con trở về gặp lại gió hanh haoLớp học xưa vắng bóng thầy lặng lẽNgoài bờ xa gió rung miên man thếCon xin thầy!Tạ lỗi với ngày xưa...Tặng Cô Em vẫn thường nhắc đến mùa thuBông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏBài tập đọc năm nao em còn nhớDẫu bây giờ em đã biết làm thơĐọc chữ O cô dặn phải tròn môiChỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏMải rong chơi nên em chẳng thuộc bàiChỉ mỗi chữ O em đọc saiDường như cô già đi mấy tuổiĐến khi em hiểu điều đơn giản ấyCô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kiaLà một lớp người lớn lên và biết sốngMặt đất như trời xanh mơ mộngBông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.Khởi đầu cho một chuyến đi xaLối trường cũ thoảng hương cỏ mậtBài tập đọc khóa bình minh thứ nhấtCả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...Bài thơ chia đôi Em viết lòng mình bằng một bài thơ Đem chia làm hai nửa Nửa xa xưa, em tặng cô là mẹ Nửa hôm nay, em kính tặng các thầy Mưa gió chập chùng mẹ tần tảo đêm ngày Nhuốm tóc bạc nhường em cả thanh xuân tuổi trẻ... Một nửa đời em Cách làm người là của mẹ Hạnh phúc cuối cùng của mẹ ở nơi em... Một nửa đời em Tri thức muôn phương Thầy góp nhặt trao cho em tất cả Những kiến thức, những kỹ nghệ tối tân vô giá Viên phấn trên tay thầy mòn mỏi nhường lại thời gian... Hai nửa con người em Từ hai người thầy trao tặng Bài thơ em chia đôi với tất cả lòng biết ơn, kính trọng Theo suốt trong em trọn vẹn một kiếp ngườiDấu Chân Tròn Trên Bục GiảngBa mươi năm thầy làm lính chiến trườngTrở lại lớp cho kịp ngày khai giảngBao chuyện buồn, chuyện vui, ngày dĩ vãngĐể lại dấu chân tròn trên cát bụi hôm nayBa mươi năm thắp ngọn lửa mê sayThầy dìu dắt mầm xanhDưới khoảng trời khói lửaMặc đạn - mặc bom - mặc đất trời nghiêng ngửaDưới chiến hào từng sóng chữ bay lênBa mươi nămMáu chảy lại về timThầy tìm lại cho mình niềm hạnh phúcVới vết chân tròn thầy lại quên khó nhọcĐể vang mãi hôm nayTiếng nói một tâm hồnDấu chân tròn giữa bụi phấn bay bayCho hôm qua, hôm nayVà ngày mai tươi sángCho tình yêu mãi còn nơi bục giảngDấu chân tròn trong hơi thở trái tim emQuá khứ của thầySách là hoa cho thơm mãi một đời ngườiBút là gươm cho đông về man mácMười bảy tuổi thầy đi theo tiếng hátCủa con đò đất nước bốn ngàn nămDải Trường Sơn như một cánh buồm căngVươn sức trẻ đón trăm ngàn bom đạnBàn tay thầy vẫn còn chai sạnMinh chứng một thời hoạn nạn tuổi thanh xuân