SlideShare uma empresa Scribd logo
1 de 78
Baixar para ler offline
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Trang chủChuyện lạBí quyết đẹpCách nấu ăn ngonChơi BonsaiBách khoa toàn thưTin tức trong ngày




Trang chủ Margaret Mitchell
Margaret Mitchell

Chương XXI
Tác giả: Margaret Mitchell

Sau khi cho mang điểm tâm lên Melanie, Scarlett sai Prissy đi mời bà meade rồi ngồi ăn với Wade. Nhưng hôm nay
nàng ăn chẳng thấy ngon. Thần kinh đang căng thẳng vì biết Melanie sắp tới giờ sinh và vì tiếng đại bác rền vang,
nàng nuốt không trôi. Trái tim quả là kỳ quái, trong một lúc nó đập thật bình thường, rồi đột ngột đập thật mau và thật
mạnh làm nàng buồn nôn. Nước bắp nấu đặc quánh dính ở cổ họng như keo. Chưa bao giờ nước bắp ngô nấu chung
với khoai mỡ để thay thế cà-phê làm nàng ngán như lúc này. Không đường cũng chẳng có kem, thức uống đắng như
mật gấu vì chỉ được nấu với đường thẻ. Mới hớp có một ngụm, nàng vội đẩy chiếc tách ra. Chẳng cần biết lý do gì
khác, chỉ một việc quân Yankee làm cho nàng không có cà-phê uống với đường và kem cũng đủ cho nàng thù ghét
chúng.
Wade tỉnh táo hơn mọi khi. Ngày thường nó rất ghét phải uống nước bắp vào buổi sáng. Nó lặng lẽ nuốt từng muỗng
cháo nàng đút cho rồi ực một hớp nước để dễ nuốt trôi. Đôi mắt màu nâu của nó mở to và tròn như đồng đô-la, theo
dõi từng cử động của nàng. Ăn xong, nàng đưa nó ra sân sau, và khi thấy nó chập chững băng qua sân cỏ đến nơi để
đồ chơi nàng mới yên lòng.
Nàng đứng lưỡng lự ở chân cầu thang. Đáng lý nàng phải nên ngồi bên cạnh Melanie để làm cho người chị chồng
quên đi những thử thách cam go sắp đến nhưng nàng chán quá. Tại sao trong suốt những ngày qua, Melanie lại chon
hôm nay để sinh! Và để nói tới chuyện chết chóc!
Ngồi phịch xuống chân cầu thang và cố chấn tĩnh lại, nàng tự hỏi không biết trận đánh hôm qua ngã ngũ ra sao và cả
trận hôm nay nữa. Thật lạ lùng làm sao khi một trận đánh quy mô chỉ cách có vài dặm đường mà nàng không biết diễn
tiến ra sao! Và thật lạ lùng khi cái thành phố và trận đánh đang diễn ra ở đâu đó mãi tít về phía nam. Bây giờ không
còn tiếng chân rầm rập cảu quân tăng viện, không còn tiếng xe cứu thương, không còn những thương binh loạng
choạng tìm đường về. Nàng tự hỏi tại sao trận đánh lại dời qua mặt nam thành phố và tạ ơn Thượng đế là mình đã
không có mặt ở đó. Phải chi mọi người - trừ bà Meade và bà Merrewether - đừng tản cư khỏi vùng này. Nàng có cảm
giác bị bỏ rơi và cô độc. Ước gì bác Peter còn ở lại để đánh xe lên Bộ chỉ huy nghe ngóng tin tức cho nàng. Phải chi
không có Melanie, nàng sẽ chạy xuống phố để tự mình dò la tin tức. Nhưng nàng không thể đi đâu được trước khi bà
Meade tới. Bà Meade! Ủa! tại sao bà ta chưa tới? Còn Prissy đâu?
Nàng đứng bật dậy bước ra thềm nhà sốt ruột chờ đợi. Nhưng nhà ông Meade lại năm ngay một khúc quanh trong
bóng mát của con đường nên nàng không nhìn được gì cả. Một lúc sau, nàng mới thấy Prissy về một mình, nó chẳng
có vẻ gì gấp rút, làm như còn rất nhiêu thì giờ rảnh rỗi. Vừa đi nó vừa xoay xoay chiếc váy, săm soi điệu bộ của mình.
Lúc con Prissy vừa mở cỏng, Scarlett hét lên:
- Sao chậm như rùa vậy? Bà Meade nói sao? Chừng nào tới?
- Không có bà ấy ở nhà.
- Bà ấy đi đâu? Chừng nào về?
Con Prissy kéo dài từng tiếng một cách thích thú như muốn cho thấy tầm quan trọng trong câu chuyện của nó.
- Thưa bà, con bếp nói bà Meade đi từ sáng sớm vì cậu Phil bị bắn t’úng. Bà đánh xe đi với ông già Talbot và Betsy để
chở cậu Phil về. Con bếp nói bị thương nặng lắm. Bà Meade không tới được đâu.
Bọn da đen bao giờ cũng hãnh diện được làm như kẻ báo tin buồn.
Scarlett trừng mắt nhìn Prissy cố dằn giận:
- Được rồi, đừng có đứng chết cứng ở đó. Chạy mau tới nhà bà Merriwether mời bà tới đây hoặc nói bà ấy gửi bà vú
tới cũng được. Mau lên.
- Họ cũng không có ở nhà nữa, bà Sca’lett. Lúc nãy con ghé chơi với bà vú nhưng ở đó cũng đi hết ‘ồi. Nhà khoá cửa,
chắc đang ở bệnh viện.
                                                        Page 1
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
- À, tại vậy mày mới đi lâu chứ gì! Hễ tao bảo đi đâu mày chỉ được đi tới đó và đừng có ghé chơi với ai hết nghe chưa.
Đi ngay tới…
Nàng ngừng lại, suy nghĩ. Những người còn lại trong số quen biết, còn ai có thể giúp mình? Bà Elsing! Cố nhiên là bà
ta chẳng ưa gì nàng nhưng bà ta rất quý mến Melanie.
- Tới nhà bà Elsing nói rõ cho bà ấy biết mọi chuyện rồi xin bà ấy vui lòng đến đây. Nè Prissy, nghe rõ tao nói. Bà
Melanie sắp sinh và cần có mặt mày. Tới đó xong là phải trở về nghe chưa?
- Dạ!
Prissy quay mình, đủng đỉnh như rùa. Scarlett hét:
- Mau lên.
- Dạ.
Con bé đi mau hơn đôi chút trong khi Scarlett quay mặt vào. Nàng lại đắn đo trước khi lên lầu với Melanie. Nàng phải
tìm cách giải thích tại sao bà Meade không tới được vì nàng không thể báo tin Phil bị thương nặng có thể làm Melanie
bấn loạn thêm. Thôi được, nàng sẽ tìm cách nói khác đi.
Vào phòng Melanie nàng thấy mâm đồ ăn vẫn còn nguyên. Melanie mặt trắng bệch đang nằm nghiêng một bên
giường.
- Bà Meade đang bận ở nhà thương. Nhưng bà Elsing sẽ tới bây giờ. Chị thấy có đau lắm không?
- Không đau lắm. Scarlett, lúc sinh Wade em phải chịu đau bao lâu?
Scarlett trấn an:
- Không tháy gì cả. Tổi đang ở ngoài sân thì chuyển bụng mau đến không kịp vào nhà. Mammy cho đó là một chuyện
đáng xấu hổ… y như bọn đàn bà da đen.
- Chị cũng mong được giống như phụ nữ da đen.
Melanie cố mỉm cười nhưng cơn đau kéo tới làm nàng nhăn mặt lại.
Scarlett nhìn xuống hông Melanie, cái hông quá hep, không mảy may hy vọng cho đứa bé ra đời được dễ dàng, nhưng
nàng cũng cố trấn an:
- KHông đến nỗi nào đâu!
- Chị biết không dễ dàng đâu em. Chị sợ lắm. Có phải… có phải bà Elising sắp tới không?
- Chút nữa thôi. À, để tôi xuống nhà dưới tìm nước lạnh lau mình cho chị. Bữa nay trời nóng quá.
Scarlett cố kéo dài việc lấy nước được lúc nào hay lúc đó, cứ vài phút nàng lại chạy ra cửa ngóng chừng Prissy. Chẳng
thấy bóng con bé đâu, nàng đành lên lầu lau mình và chải đầu cho Melanie.
Gần một giờ sau, mới có tiếng chân cảu con be kéo lê ở dưới đường. Thò đầu qua cửa sổ, nàng thấy Prissy đang thong
thả đi, vừa uốn éo vừa gục gặc đầu như đang nghe một chuyện gì thích thú.
“Có ngày mình phải trừng trị con mọi đen này mới được!” Scarlett bực dọc nghĩ thầm rồi chạy xuống nhà dưới.
- Bà Elsing còn ở nhà thương. Bà bếp nói có cả đống lính bị thương mới được xe lửa chở tới hồi sáng sớm. Bà bếp
phải nấu cháo cho họ. Bà còn nói…
- Nó nói gì mặc nó.
Scarlett ngắt lời, tim đập thình thịch:
- Thay yếm ngực, rồi tới bệnh viện ngay. Tao sẽ viết cho bác sĩ Meade vài hàng, nếu không có ông ta ở đó, mày đưa
bác sĩ Jones hay bác sĩ nào cũng được. Lần này nếu mày còn chậm như rùa nữa, tao lột da cho coi.
- Dạ.
- Hỏi thử người ta cai tin tức ra sao. Nếu họ không biết thì ra nhà ga hỏi mấy người thợ máy trong chuyến xe thư chở
thương binh. Hỏi xem có đánh nhau ở Jonesboro hoặc gần đó không.
- Chúa ơi, bà Sca’lett! Quân Yankee chưa vô tới Ta’a phải không?
Prissy khóc ầm lên, tiếng khóc của nó làm cho nàng bực thêm.
- Im ngay! Bà Melanie nghe được bây giờ. Đi thay yếm ngực rồi đi cho mau!
Con Prissy hấp tấp chạy ra nhà sau trong khi Scarlett viết vội vài hàng trê bìa bức thư của Gerald gửi cho nàng sau
cùng. Đây la mảnh giấy duy nhất còn lại ở trong nhà. Khi gấp lại, nàng đọc mấy chữ của Gerald: “Má con… thương
hàn…không vì lý do gì để về nhà…”, nàng muốn oà ra khóc. Nếu không vì Melanie, nàng sẽ về nhà ngay lúc này, dẫu
phải đi bộ.
Prissy cầm thư phóng chạy như bay. Scarlett lên lầu, cố nghĩ cách nói dối để giải thích tại sao bà Elsing không tới.
Nhưng Melanie không hỏi một câu nào, nàng đang nằm ngửa mặt thật bình thản, dịu dàng. Scarlett tạm thấy yên lòng.
Nàng ngồi xuống và cố tìm chuyện vẩn vơ để nói, nhưng nghĩ tới Tara và việc quân miền Nam có thể bị thảm hại nàng
                                                       Page 2
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
lại nghe đau nhói. Nàng tưởng tượng Ellen đang hấp hối và quân Yankee đang ùa vào Atlanta, thiêu huỷ tất cả tàn sát
mọi người. Trong lúc đó, tiếng vọng làn són dồn dập đầy sợ hãi. Cuối cùng nàng không nói một lời nào, đành nhìn
đăm đăm qua khung cửa con đường nắng gắt với những chiếc lá bui bặm im lìm trên cây. Melanie cũng im lặng,
nhưng từng lúc lại nhăn nhó vì đau đớn.
Sau mỗi lần nhăn mặt, Melanie lại nói: “Cũng chẳng đau nhiều lăm”, Scarlett biết chị chồng nói dối. Nàng muốn nghe
Melanie rên la hơn là im lìm như vậy. Nàng biết cần phải an ủi Melanie, nhưng nàng cũng chẳng tìm được một lời an
ủi nào. Tâm trí nàng đang rối nát vì những nỗi khổ riêng. Mỗi lần nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của Melanie,
Scarlett lại hỏi tại sao trong số những người trên trái đất này, không phải ai khác mà lại chính là nàng bắt buộc ở bên
cạnh Melanie trong khi nàng là kẻ thù ghét Melanie, là người chi rmong nhìn thấy Melanie chết. Scarlett đột nhiên
hoảng sợ, lòng mê tín dị đoan nhắc nàng nhớ kẻ nào mong người khác chết sẽ chịu nhiều bất hạnh, cũng như những kẻ
hay nguyền rủa. Mammy thường bảo những kẻ hay nguyền rủa sẽ đem tới tai ương cho nhà mình. Nàng hấp táp cầu
nguyện cho Melanie đừng chết và cố tìm chuyện để nói nhưng t ât cả những gì nàng nói đều không mạnh lạc. Cuối
cùng Melania đặt bàn tay nóng hỏi lên bàn tay nàng:
- Đừng cố gắng nói nữa em. Chị biết em đang lo lắng nhiều. Chị xin lỗi đã làm phiền em.
Scarlett im lặng nhưng nàng không thể nào ngồi yên. Nàng phỉ làm gì nếu bác sĩ không tới hoặc Prissy không về kịp?
Bước tới cửa sổ nàng nhìn xuống đường, rồi quay lại ngồi xuống. Rồi nàng lại bật đứng lên, tới khung cửa sở mặt
đường đối diện.
Một giờ qua, rồi một giờ nũa trôi theo. Giữa trưa, trời nóng cháy và không gió. Melanie càng lúc càng đau nhiều hơn.
Tóc nàng đã ướt mồ hôi và chiếc áo ngủ dính từng màng vào da. Scarlett yên lặng lau mặt cho chị chồng nhưng không
ngớt lo âu. Chúa ơi, nếu đứa bé chui ra trước khi bác sĩ tới. Rồi mình sẽ phải làm gì? Nàng chẳng biết chút gì về việ
đỡ đẻ. Đó chính là điều nàng lo lắng suốt mấy tuần qua. Nàng đã trong cậy vào con Prissy để giải quyết tình hình nếu
bác sĩ không tới. Prissy biết rành chuyện đó. Nó đã lặp đi lặp lại nhiều lần như vây. Nhưng co Prissy đâu? Sao nó chưa
về? Sao bác sĩ không tới? Nàng lại bước ra cửa sổ nhìn xuống. Nàng cố lắng nghe và đột nhiien băn khoăn không hiểu
tịa sao mình tưởng tượng hay là tiếng đại bác đã càng lúc càng gần hơn. Nếu đúng là tiếng đại bác nhỏ dần thì là họ đã
đánh nhau gần Jonestoro hơn và điều này có nghĩa là…
Sau cùng, nàng cảm thấy con Prissy từ đầu phố cắm cổ chạy như bay về,nàng vội chồm người ra cửa sổ. Prissy vừa
nhìn lên thây nàng, miệng nó toác ra định la to. Nhận rõ nét kinh hoàng của nó, nàng sợ Melanie sẽ bất an nếu để nó
kêu to một hung itn nào đó. Scarlett vội đưa ngón tay lên môi ra dấu bảo im, rồi xoay người lại:
- Để tôi đi lấy nước mát hơn cho chị.
Nhìn khuôn mặt thảm não và đôi mắt thâm quầng cảu Melani, nàng cố mỉm cười rồi hấp tấp bước ra, cẩn thận khép
cửa lại.
Prissy đang ngồi thở hổn hển dưới chân cầu thang:
- Họ đang đánh nhau ở Jonesbo’o bà Scarlett ạ! Họ nói quân mình thua ‘ồi. Chúa ơi, có chuyện gì cho má còn và Poke
không? Chúa ơi, quân Yankee sẽ làm gì chúng ta nếu họ t’àn vô đây, bà Sca’lett ? Chúa ơi…
Scarlett bụm miệng con bé lại.
- Trời ơi, có ngậm miệng lại không!.
Trời, nếu quân Yankee tới thì sẽ làm sao đây… Chuyện gì sẽ xảy ra cho Tara? Nàng cố xua đuổi ý tưởng đó. Nếu còn
nghĩ tới chắc nàng không khỏi kêu khóc như con Prissy.
- Bác sĩ Meade đâu? Chừng nào ông ấy tới?
- Con không gặp!
- Cái gì?
- Ổng không ở nhà thương. Bà Me’wether với bà Elsing cũng không. Một người đàn ông nói với con ‘ằng bác sĩ ở
ngoài nha ga để coi sóc lính bị thương đem từ Jonesbo’o về, nhưng bà Sca’lett ơi, con không dám tới đó đâu, người ta
chết đầy ở đó.
- Còn mấy bác sĩ khác?
- Lạy chúa, thưa bà, không ai chịu đọc thư của bà. Họ làm việc như điên, một ông bác sĩ mắng con: “Đi chỗ khác đứng
làm bận ‘ộn tao. Sinh đẻ cí gì t’ong khi có hàng khối người sắp chết. Tìm một bà mụ nào đó giúp cho”. ‘ồi con đi hỏi
thăm tin tức như lời bà dặn, họ cho con hay là “Đang có đánh nhau ở Jonesbo’o và con…
- Mầy nói bác sĩ Meade đang ở nhà ga?
- Dạ, ông ấy…
- Nè, nghe cho rõ đây. Tao đi tìm bác sĩ Meade và mày phai ngồi bên cạnh bà Melanie, làm theo lời sai biểu của bà ấy.
                                                        Page 3
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Và nếu mày hó hé cho bà ấy biết người ta đang đánh nhau, tao sẽ tống cổ mày xuống phía nam nghe chưa? Cũng
không được nói tại sao mấy ông bác sĩ khác không tới được. Nghe rõ chưa?
- Dạ nghe ‘õ.
- Lau nước mắt và xuống múc một thau nước khác lên lau mình cho bà ấy. Nói với bà Melanie là tao đi mời bác sĩ
Meade.
- Bà ấy gần sinh ‘ồi hả?
- Tao không biết. Tao ngại vậy nhưng không rõ lắm. Mày phải biết hơn tao chớ. Thôi làm việc đi.
Scarlett lấy chiếc nón rơm rộng vành trên bàn độ lên. Nàng nhìn vào gương và tự nhiên đưa tay vén mấy lọn tóc lên.
Sự sợ hãi lan ra mấy đầu ngón tay lạnh ngắt trong khi người nàng ướt đẫm mồ hôi. Nàng hấp tấp ra khỏi nhà. Trời
nắng làm mắt nàng hoa lên. Lúc bước xuống đường Cây Đào, mạch máu hai bên thái dương của nàng vẫn còn giật
mạnh vì sức nóng. Từ cuối vọng lại tiếng ồn ào rầm rĩ. Vừa tới nhà gia đình Leyden, nàng đã thở hổn hển vì chiếc áo
nịt quá chật, nhưng nàng không giảm bớt tốc độ. Tiếng ồn ào càng lúc càng to hơn.
Từ ngôi nhà của gia đình Leyden đến Ngã Năm, con đường đã lúc nhúc người, xôn xao như tổ kiến vỡ. Bọn hắc nô
chạy ngược chạy xuôi trên đường, mặt đầy vẻ kinh sợ. Dưới mái hiên, trẻ con ngồi khóc nghêu ngao. Con đường chật
nghẹt xe nhà binh, xe cứu thương, chở đầy thương binh và xe nhà chất đầy rương tủ, bàn ghế. Một số binh sĩ phóng
ngựa như bay trên đường đến Tổng hành dinh Tướng Hood. Ngay trước cửa nhà Bonnell, lão Amos ghìm dây cương,
trân trối nhìn nàng:
- Bà chưa đi à, bà Sca’lett? Chúng tôi sắp đi ngay bây giờ. Bà chủ đang chất đồ vào ‘ương.
- Đi? Đi đâu?
- Có t’ời mới biết, thưa bà. Đi đâu cũng được. Quân Yankee sắp tới đây.
Nàng chạy vọt đi quên cả lời chào tạm biệt lão da đen. Quân Yankee sắp tới. Nàng dừng lại ở tiểu giáo đường Wesley
lấy lại hơi thở và đợi cho tim bớt đập mạnh. Nếu không tự trấn tĩnh, nàng đã ngất đi. Giữa lúc đang bám trụ đèn nghỉ
mệt, nàng chợt thấy một sĩ quan đang từ Ngã Năm phóng ngựa tới. Không nghĩ nghợi gì thêm, nàng chạy nhào ra
đường, vẫy tay:
- Dừng lại! Xin dừng lại một chút.
Viên sĩ quan gò cương quá mạnh khiến con ngựa nhảy dựn lên hai chân trước trong không khí. Tuy quá mệt mỏi và có
việc cấp bách nhưng y vẫn dở chiếc nón xám chào nàng:
- Bà cần chi?
- Xin ông vui lòng cho biết có đúng là quân Yankee sắp tới không?
- Thưa bà, có thể là như vậy.
- Ông biết chắc chứ?
- Thưa bà, chúng tôi vừa nhận một điện khẩn từ Jonesboro gửi về.
- Ở Jonesboro! Có chắc không?
- Thưa quả vậy. Đây không phải lúc để nói dối, thưa bà. Điện văn do Tướng Hard gửi, cho biết: “Tôi đã bại trận và
đang rút lui”.
- Ồ, chúa ơi!
Khuôn mặt sặm nắng của viên sĩ quan thản nhiên nhìn xuống. Y đội nón lên.
- Chết chưa, xin ông nán thêm một chút! Chúng tôi phải làm sao đây?
- Thưa bà, tôi không biết phải nói gì. Quân đội đang chuẩn bị rút khỏi Atlanta.
- Rút đi và để mặc chúng tôi cho bọn Yankee?
- Chắc không còn cách gì hơn.
Bị thúc vào hông, con ngựa chồm tới như một cái lò xo. Scarlett đứng trơ lại giữa đường, bụi đỏ phủ đầy tới cổ chân.
Quân Yankee tới. Quân ta rút lui. Quân Yankee tới. Mình phải làm gì đây? Chạy đi đâu? Không, mình không thể chạy
đâu được cả. Melanie dang nằm trên giường chờ giờ sinh. Ồ, tại sao đàn bà phải đẻ con? Nếu không vì Melanie mình
sẽ đem Wade và Prissy trốn vào rừng, quân Yankee không thể tìm ra. Nhưng nàng không thể đem Melanie vào rừng
được. Không, bây giờ không được. Ồ, phải chi chị ta đẻ sớm hơn, hôm qua chẳng hạn, thì có lẽ mình sẽ tìm được một
chiếc xe cứu thương nào đó để cùng chạy trốn ở một nơi nào đó. Nhưng bây giờ… mình phải tìm bác sĩ Meade mời
ông về nhà. Chắc ông ta có cách làm cho đứa bé ra đời sớm hơn.
Nàng kéo váy lên và chạy mau, nhịp chân như nhắc nhở: “Quân Yankee tới! Quân Yankee tới”. Ngã Năm đã chật ních
người cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi, xe bò, xe cứu thương, xe tư nhân chở đầy nhóc thương binh làm nghẽn cả
lối đi. Tiếng ồn ào huyên náo như tiếng sóng vỡ bờ.
                                                      Page 4
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Rồi một cảnh tượng quái dị thưòng hiện ra trước mắt. Nhiều đám đàn bà hỗn loạn từ phía sở Hoả xa đổ lên, người nào
cũng vác đùi thịt hoe muối trên vai. Lũ trẻ hấp tấp chạy theo, lưng mang những thứ thùng mật ong nặng trĩu. Đám
thiếu niên kéo lê những túi bắp và khoai tây. Một ông cụ nặng nề đẩy một thùng bột trên xe cút kít. Đàn ông, đàn bà,
trẻ con da đen và da trắng, mặt khẩn trương, hấp tấp kéo từng bao, từng hộp thực phẩm… quá nhiều thức ăn đủ dùng
cho cả năm. Bỗng đoàn người nép sang hai bên để nhường chỗ cho một cỗ xe ngựa. Bà Elsing đứng thẳng người trên
chiếc xe bốn bánh mui trần, tay cầm cương, tay cầm roi ngựa. Đầu trần, mặt tái met, mái tóc hoa râm sút xổ bay phất
phới phía sau, bà quất ngựa lia lịa trông như một hung thần. Bà vú bị xe xóc lắc lư ở băng sau, một tay ôm chặt hộp
thịt heo, trong khi tay còn lại và hai chân cố giữ chặt một chồng bao, hộp chất đầy tràn. Bao đựng đậu khô bị rách làm
đậu rơi vãi trên đường. Scarlett gào to tên bà nhưng tiếng ầm ĩ của đám đông dìm mất giọng nàng và chiếc xe vọt qua
như điên.
Trong một lúc khá lâu, nàng vẫn không sao hiểu được việc gì xảy ra, rồi sực nhớ kho quân lương dưới nhà ga, nàng
chợt hiểu là quân đội mở kho cho dân chúng tự do lấy được món nào hay món đó trước khi quân Yankee tràn tới.
Nàng chen vàô đám đông đang lúc nhúc tại Ngã Năm và hấp tấp băng qua một khu phố ngắn để tới nhà ga. Nhìn qua
đoàn xe cứu thương ngổn ngang và lứp mây bụi, nàng đã thấy mấy bác phu khiêng cáng khom xuống khiêng lên hối
hả. Lạy chúa, xin cho con sớm tìm ra bác sĩ Meade. Lúc đi vòng qua khách sạn Atlanta, nhìn thấy toàn diện sân ga và
con đường sắt, nàng đứng sựng lại, hãi hùng.
Hàng trăm thương binh được đặt nằm sát vào nhau trên đường ray, trên lề đường, dưới mui xe. Một số đã cứng đờ
nhưng phần đoong vẫn còn vật mình, rên siết dưới ánh nắng cháy da. Khắp nơi, từng bầy ruồi nhặng vo vo quanh các
thương binh, bu đen vào mặt mũi. Đâu đâu cũng có dấu máu, có băng đỏ, có tiếng rên rỉ gào thet vì đau đớn. Mùi mồ
hôi, mùi mãu, mùi thân người bẩn thỉu, mùi phân người bốc lên trong hơi nóng, hắt vào mũi làm nàng muốn nôn mửa
ngay tại đó. Nhân viên cứu thương chạy qua chạy lại giữa đám người nằm dưới đất, giẫm cả lên thân người vì các
thương binh được săp sát vào nhau. Những người bị giẫm phải lặng lẽ nhìn lên, chờ tới phiên mình được mang đi.
Scarlett lùi lại, hai tay vội vàng bưng miệng vì cảnh thấy sắp mửa ra. Nàng không thể bước tiếp được nữa. Nàng đã
nhìn thấy nhiều thương bệnh binh tại bệnh viện, tại sân nàh cô Pitty sau trận suối Cây Đào, nhưng chưa bao giờ nàng
chứng kiến cảnh những thân hình bê bết máu nằm phơi dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Quả là một địa ngục gồm đủ cả sự
đau đớn, mùi hôi thối, tiếng rên rỉ và hối hả… hối hả và hối hả. Quân Yankee sắp tới! Quân Yankee sắp tới!
Nàng co rút hai vai, bước xuống đám người, nhìn vào những thân hình còn đang đứng thẳng để tìm bác sĩ Meade.
Nhưng nàng thấy không thể nào vừa đi vừa tìm ra ông Meade được vì nếu không cẩn thận nàng sẽ đạp nhầm những
binh sĩ đáng thương kia. Nàng vén váy lên, nàng cố len lỏi đến một toán người đang điều khiển phu khiêng cáng.
Nhiều bàn tay nóng sốt bấu lấy nàng và khàn khàn rên rỉ: “Nước, bà ơi! Vui long cho chút nước!”
Mồ hôi đổ ròng trên má trong khi nàng cố giựt váy ra khỏi những bàn tay thảm khổ kia. Nếu lỡ giẫm phải một người
nào đó, có lẽ nàng sẽ ngã ra bất tỉnh. Nàng tiếp tục bước qua những người chết, những người mắt đã lạc thần, tay ôm
chặt vêt thương nơi bụng, máu đã khô cứng trên quân phục, những người râu bê bết máu hoặc những người bị bể cằm
cố kêu lên những tiếng: “Nước, nước!”.
Nếu không sớm tìm ra bác sĩ Meade, chắc nàng sẽ điên lên. Nhìn nhóm người đứng dưới mui xe, nàng cố kêu thật to:
- Bác sĩ Meade! Có bác sĩ Meade đó không?
Một người tách nhóm bước ra nhìn nàng. Chính bác sĩ Meade. Ông đã cởi bỏ áo choàng, tay áo xắn lên gần tới vai. Áo
sơ-mi và quần của ông bê bết máu nhưu một gã đồ tể, cả chòm râu điểm bạc của ông cũng vậy. Mặt ông đã say nhừ vì
mệt moi nhưng giọng ông vẫn bình tĩnh và rõ ràng lúc nhận ra Scarlett:
- May quá, có cháu đây rồi. Bác đang cần người phụ lực đây.
Nàng ngơ ngác nhìn ông một lúc rồi thừ người buông váy xuống. Vạt áo phủ lên một thương binh khiến y phải yếu ớt
quay đầu đi cho khỏi ngộp. Sao ông ta nói thế?
- Mau lên con! Tới đây!
Scarlett kéo váy lên, cố vượt qua những lớp người nằm dưới đất đến bên ông Meade. Nàng nắm lấy tay ông, cánh tay
đã run lên nhưng nét mặt vẫn thản nhiên.
- Kìa bác sĩ! Bác sĩ phải tới ngay. Melanie sắp có con.
Ông nhìn nàng như chẳng biết nàng muốn nói gì. Một thương binh nằm dưới chân nàng, gối đầu lên hộp khẩu thần,
nhăn nhó cười.
- Họ sẽ làm ngay mà.
Scarlett không nhìn xuống mà chỉ lắc mạnh tay ông Meade:
- Melanie… Đứa bé…Bác si, ông phải tới ngay. Chị ấy…Chị.. ấy..
                                                       Page 5
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Tuy không phải lúc cần giữ kẽ, nhưng nàng cũng khó nói toạc ra trước hàng trăm người lạ.
- Chị ấy đau dữ lăm. Bác sĩ tới giùm cho!
- Một đứa bé? Trời ơi!.
Ông Meade hét lên, mặt nhăn rúm lại vì giận dữ và thù hận, không phải thù hận Scarlett hay một người nào mà chính
là thù hận cái thế giới bất cứ lúc nào cũng có chuyện không phải lúc xảy ra.
- Cháu điên hả? Bác không thể rời những người này. Hàng trăm người đang hấp hối. Bác không thể bỏ mặc họ để lo
cho một đứa bé. Tìm một người đàn bà nào khác đi. À, cứ tìm vợ bác.
Nàng há miệng định giải thích vì sao bà Meade không thể đến, nhưng kịp thời ngậm lại. Bác sĩ Meade không hay biết
con ông bị thương! Nàng tự hỏi chẳng biết ông còn đứng lại đây dkhi biết tin đó hay không, nhưng có một cái gì cho
nàng biết dù Phil có hấp hối, ông cũng vẫn ở lại đây cấp cứu cho đa số thay vì chỉ cho một người.
- Không, ông phải đến ngay, bác sĩ Meade! Ông đã nói rằng Melanie sinh khó mà.
Có phải nàng, Scarlett, đang thực sự đứng ngay giữa cái địa ngục này, gân cổ hét to những lời bất nhã không?
- Chị ấy sẽ chết nếu bác sĩ không tới.
Ông Meade giựt mạnh tay ra và hét lớn lên như từ nãy tới giờ ông chẳng hiểu nàng nói những gì.
- Chết? Phải! Tất cả bọn họ đều phải chết… tất cả những người này, Không có băng, không thuốc tê, khoong ký sinh,
không thuốc mê. Chúa ơi! Nếu còn một chút á phiện một chút xíu thôi cho những người nặng nhất. Nếu còn một chút
thuốc mê. Bọn Yankee sa địa ngục! Bọn Yankee sa địa ngục
- Cho bọn chúng xuống địa ngục luôn!
Người nằm dưới chân Scarlett phụ hoạ rồi nhe răng cười.
Scarlett bắt đầu run rẩy, nước mắt trào ra vì sợ hãi. Bác sĩ không chịu đi. Melanie chết mất, nàng cũng mong được chết
theo luôn. Bác sĩ không tới.
- Chúa ơi, bác sĩ! Tôi van ông!
Bác sĩ Meade cắn môi, mặt ông điềm tĩnh lại:
- Cháu bác sẽ cố gắng… Bác không hứa chắc. Nhưng bác sẽ cố. Khi nào những người này băng bó xong. Quân
Yankee sắp tới và quân ta rút khỏi thành phố. Bác không biết chúng sẽ đối xử ra sao với thương binh. Không còn
chuyến xe lửa nào nữa. Đường Macon vừa bị chiếm… Nhưng bác sẽ cố gắng. Về ngay đi. Đừng làm bận tâm bác. Đẻ
con cũng không có gì rắc rỗi lắm đâu. Chỉ cột cuống rốn là xong…
Ông quay đi khi người tuỳ phái vừa khều tay, rồi bắt đầu hò hét ra lệnh, chỉ trỏ hết người này sang người khác, người
đàn ông dưới chân nhìn nàng như chia xẻ nỗi buồn.
Scarlett hấp tấp vượt qua các thương binh và trở lại đường về. Vậy là bác sĩ không tới. Nàng phải xoay xở lấy. Tạ ơn
Chúa, con Prissy cũng khá rành về chuyện đỡ đẻ. Hơi nóng làm đầu nàng như nhức buốt, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo lót.
Hai chân và cả trí não bắt đầu tê cứng lại, tê cóng như gặp ác mộng, muốn nhắc chân để chạy àm không được. Đường
về như bất tận.
Rồi đầu nàng lại vang dội điệp khúc: “Quân Yankee sắp tới!”. Tim bỗng đập mạnh, nàng cảm thấy tay chân dã hết tê.
Nàng chen vào đám người đông nghẹt ở Ngã Năm, lề đường hẹp không còn chỗ trống, nàng phải đi ra ngoài. Từng
toán quân bụi bẩn mệt mỏi vượit qua. HÌnh như tất cả họ đều râu ria xồm xoàm, súng đeo vai, hấp tấp đi. Những chiếc
xe kéo đại bác lăn qua, lính đánh xe không ngớt dùng roi da quất vun vút lên mình mấy con gầy trơ xương. Xe quân
nhu, mui vải rách bươm, lộc cộc vượt qua những vêt lún. Kỵ binh nối tiếp nhau phóng rút đi tung bụi mù trời. chưa
bao giờ Carlett thấy quá nhiều binh sĩ cùng mộtlúc nhu thế cả. Rút lui! Rút lui! Quân đôii đang rút khỏi thành phố.
Đoàn quân vội vã ép nàng lên lề đường đã chật ních người và nàng chợt ngửi thấy mùi rượu bắp rẻ tiền. Một đám phụ
nữ đang tụ tập gần đường Decatur, mặc toàn quần áo loè loẹt, đeo nữ trang rực rỡ, trát phấn thoa son như ngày hồi
trông mới trái ngược làm sao. Phần đông bọn họ cũng như nghứng quân nhân đang ôm choàng họ đều say khướt.
Scarlett chợt thấy một mái tóc đỏ rực, Belle Walting. Ả cười sặc sụa mùi rượu, bám vào một quân nhân cụt tay đang
nhảy nhót lảo đảo.
Qua khỏi Ngã Năm, đám người thưa dần đi. Scarlett xắn váy lên và bắt đầu chạy. Tới gần tiểu giáo đường Wesley,
nàng đã tụt hơi và cảm thấy đau nhói ở bụng. Chiếc áo nịt như muốn cắt đôi lồng ngực, nàng ngồi xuống bậc thềm nhà
thờ, hai tay ôm đầu cho tới khi lấy lại được hơi thở. Phải chi nàng thở được sâu hơn. Phải chi tim nàng đừng đập thình
thịch như tiếng trống. Phải chi còn lại một người nào trong cái thành phố cuồng loạn có thể giúp đỡ nàng.
Có bao giờ nàng tự xoay xở đau. Luông luôn có sẵn người làm thay cho nàng, săn sóc nàng, che chở và bảo vệ nàng.
Thật khó tin khi nàng phải chịu cảnh ngộ khó khăn này. Không có một người ban, không còn một người láng giềng và
nhiều gia nhân đảm dang, hăng hái. Và bây giờ trong lúc câp bách không còn ai bên canh. Thật là phi lý khi nàng phải
                                                       Page 6
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
chịu cô đơn, sợ hãi và xa nhà như thế.
Về nhà! Phải chi nàng đang ở nhà, dầu có bọn Yan kee ở đó hay không cũng mặc. Về nhà! Dầu Ellen đang lâm bệnh.
Nàng chỉ mong đựoc nhìn khuôn mặt dịu hiện của Ellen, đựoc Mammy loạng choạng đứng lên, tiếp tục đi. Tới gần
nhà, nàng đã thấy Wade đứng bám vào cổng chính. Thấy nàng mặt nó nhăn lại, nó chìa một ngón tay bị dập dơ bẩn rồi
khóc thút thít:
- Đau! Đau quá!
- Nín đi! Không, tao đánh bây giờ. Ra nhà sau chơi trò nấu ăn đi và đừng có lên đây.
- Wade đói lăm!
Nó vừa nói vừa đưa ngón tay đau vào miệng.
- Kệ mày, đi ra sân sau và
Ngước lên, nàng thấy Prissy đang lo lắng thò đầu ra cửa sổ trên lầu, mặt tái mét. Scarlett ra dấu bảo nó xuống rồi bước
vào. Lột nón ném lên bàn, nàng đưa lưng bàn tay lau mồ hôi trán.
Có tiếng cửa trên lầu mở và tiếp theo là tiếng rên đau đớn như tiếng rên của người sắp chết. Prissy phóng xuống thang
từng ba bậc một.
- Bác sĩ có tới không?
- Không, ông ấy không tới được.
- Chúa ơi, bà Sca’lett, bà Melanie đau dữ lắm.
- Bác sĩ không tới được. Không một ai tới được. Phải lo chuyện đỡ đẻ và tao sẽ tiếp cho.
Prissy há hốc miệng, lưỡi líu lại. Không dám nhìn Scarlett, nó vừa đưa chân cọ xát nền nhà vừa vặn vẹo mình.
- Đừng làm bộ làm tịch nữa. Chuyện gì vậy?
- Con bé da đen lùi lại chân thang.
- Chúa ơi…
Nó trợn mắt lên tỏ vẻ sợ sệt và xấu hổ.
- Cái gì vậy?
- Chúa ơi! Mình cần phải có bác sĩ. Con… Con… thưa bà Sca’lett con chẳng biết chút gì về chuyện đỡ đẻ.
Scarlett chới với như mất thở trước khi cơn giận bùng lên. Prissy khom mình định luồn qua vọt chạy nhưng Scarlett đã
túm được nó.
- Con mọi đen láo toét… Mày nói vậy nghĩa là sao? Mày đã nói mày biết đỡ đẻ kia mà. Thật ra là thế nào? Nói cho tao
biết ngay.
- Thưa bà Sca’lett, con nói láo! Con không hiểu sao con dám nói láo với bà như vậy. Con chỉ mới thấy người ta đẻ có
một lần, ‘ồi má con không cho con coi nữa.
Thấy Scarlett trừng mắt con bé lùi lại cố vùng vẫy để thoát thân. Trong một lúc, nàng không tin đó là sự thật. Nhưng
khi nhận rõ con Prissy chẳng biết chút gì về vụ sinh đẻ, nàng giận điên lên. Cả đời, chưa bao giờ nàng đánh một người
nô lên, nhưng bây giờ, nàng, bàn tay mỏi nhừ, chỉ biết có tát và tát mãi. Prissy rống lên. Nó kêu la vì sợ hơn vì đau
đớn. Nó bắt đầu nhảy loi choi cố thoát khỏi bàn tay bấu chặt như gọng kềm của Scarlett.
Tiếng rên rỉ trên lầu bỗng ngưng bặt, rồi tiếng Melanie thều thào vọng xuống:
- Scarlett! Phải em đó không? Lên đây với chị mau!.
Scarlett bỗng buông tay Prissy ra, co bé ngồi thụp xuống chân cầu thang rên rỉ. Nàng đứng yên một lúc, nhìn lên lầu,
nghe tiếng rên liên tục. Nàng đứng đó, tưởng chừng như một gánh nặng nề vừa quàng vào cổ mình, rồi đèo theo cả
một gánh nặng, quá nặng ngay khi nàng vừa nhấc chân đi.
Nàng cố nhớ những việc mà Ellen và Mammy đã làm khi nàng sinh Wade nhưng trong cơn đau đẻ, nàng đã quên
nhiều, tất cả chỉ như một màn sương. Nàng chỉ nhớ lờ mờ một vài điều và hấp tấp ra lệnh cho Prissy:
- Đi đốt lửa và giữ cho trong ấm bao giờ cũng có nước nóng. Ròi tìm cho tao hết tât cả khăn lau còn sót lại trong nhà
và một cuộn chỉ. Rồi lấy cho tao cây kéo. Đừng có nói với tao là tìm không ra. Lấy hết đem lên cho thật mau. Lẹ lên!
Nàng kéo con Prissy bật lên và xô nó chúi nhủi về phía nhà bếp. Rồi ưỡn ngực tới, nàng bước lên lầu. Bây giờ còn một
việc khó khăn nhất là làm sao nói cho Melanie biết là nàng và con Prissy tự lo lấy việc đỡ đẻ.


Trang chủChuyện lạBí quyết đẹpCách nấu ăn ngonChơi BonsaiBách khoa toàn thưTin tức trong ngày



                                                        Page 7
CUONTHEOCHIEUGIO.txt


Trang chủ Margaret Mitchell
Margaret Mitchell

Chương XXII
Tác giả: Margaret Mitchell

Chưa có buổi chiều nào dài, nóng nực và nhiều ruồi đến vậy. Mặc dù Scarlett luôn tay quạt, từng đàn ruồi vẫn quấy
nhiễu Mélanie. Scarlett đã đau cả tay vì phải phe phẩy tấm lá cọ rộng, nhưng những cố gắng của cô vô tác dụng vì
đuổi rồi ở mặt thì nó lại đậu xuống chân làm cho Mélanie phải kêu lên kèm theo những cái vẩy chân nhẹ: “Ôi, đề nghị
chị quạt cho em dưới chân”.
Căn phòng mờ tối, Scarlett đã buông rèm cửa xuống để ngăn sức nóng và ánh nắng chiếu vào. Một vài điểm sáng to
như đầu kim chứng tỏ vải đã có lỗ thủng và một vệt nắng bao quanh những bức rèm. Trong phòng nóng đến nỗi
Scarlett ướt đẫm mồ hôi và mỗi lúc một dính thêm. Prissy ngồi nép trong một xó cũng đổ mồ hôi từng giọt và toát ra
một thứ hơi buồn nôn. Nếu không sợ nó chuồn đi mất, Scarlett đã đuổi nó ra ngoài…
Mélanie không ngừng xoay sang phải, sang trái. Ðôi khi cô cố ngồi dậy rồi lại nằm xuống. Lúc đầu, cô còn cố kiềm
nước mắt, cắn môi đến chảy máu và Scarlett cũng căng thẳng chẳng kém gì Mélanie đã phải thốt lên giọng khô khan:
- Mélanie, không nên can đảm quá. Cứ hét lên, la lên nếu cần. Không còn ai khác nghe thấy đâu mà sợ.
Vào cuối buổi chiều, Mélanie không còn can đảm được nữa. Cô rên rỉ, đôi lúc hét lên những tiếng xé phổi. Những lúc
như vậy, Scarlett phải lấy hai tay bị lỗ tai lại, vùng vẫy tứ phía và mong chết đi được. Dù phải làm bất cứ việc gì còn
hơn phải đứng đấy, tay chân bị bó chặt, chờ đợi mãi chẳng thấy đứa bé ra đời. Chờ đợi, chờ đợi mãi. Theo như cô biết,
quân Yankees đã đến phố Năm Fourches rồi.
Cô hết sức hối hận đã không lắng nghe những câu chuyện mà các bà có chồng nói khẽ với nhau về vấn đề sinh đẻ.
Nếu cô chịu khó nghe, nếu cô quan tâm đến những vẫn đề ấy, cô sẽ biết Mélanie khi nào sinh. Cô còn nhớ mang máng
đã nghe thấy bà Pitty nói về một người bạn của bà, sau khi đau đẻ trong hai ngày đã bị chết vì không sinh được. Nếu
Mélanie ở trong tình trạng đó, trong hai ngày… Nhưng Mélanie mỏng manh quá, không đủ sức chịu đựng hai ngày
như thế. Nếu đứa bé không ra được, cô ta sẽ chết mất. Và trong trường hợp ấy, nếu Ashley còn sống, cô, Scarlett làm
thế nào mà nói được với chàng về cái chết của Mélanie… sau khi đã hứa sẽ chăm sóc cho cô?
Lúc lên cơn đau dữ dội, Mélanie còn muốn nắm lấy tay Scarlett, nắm chặt như muốn bóp gãy vậy. Sau một giờ, bàn
tay của Scarlett sưng lên và tê buốt như không cử động được nữa. Thế là cô nghĩ ra sáng kiến buộc hai đầu khăn mặt
dài vào với nhau và buộc cả vào chân giường rồi đưa cho Mélanie chỗ nối. Mélanie bám chặt vào đấy như muốn xé
toạc chúng ra. Suốt cả buổi chiều, tiếng kêu của cô như một con thú đang giẫy chết dưới đáy bẫy. Ðôi khi cô buông
khăn mặt ra, xoa hai tay vào nhau một cách mệt mỏi và nhìn chằm chằm vào Scarlett bằng hai con mắt nở ra và đau
đớn.
”Chị nói với em đi! Chị nói với em đi!” Cô thều thào và Scarlett huyên thuyên cho đến khi cô lại bám lấy khăn mặt và
tiếp tục quằn quại.
Căn phòng tối chỉ còn là ẩm ướt, đau khổ và ruồi vo vo. Thời gian trôi đi quá chậm làm Scarlett quên mất cả những gì
đã xảy ra lúc buổi sáng. Cô có cảm giác như chưa hề rời bỏ căn phòng tối tăm và trong đó người ta phải đổ mồ hôi.
Mỗi khi Mélanie rú lên, Scarlett cũng muốn bắt chước và chỉ khi cắn chảy máu môi cô mới kìm được và không bị
ngập chìm vào một cơn điên loạn.
Wade leo lên cầu thang trên đầu ngón chân rồi nép vào một xó cửa rên: Con đói quá mẹ ơi!...
Scarlett đứng lên nhưng Mélanie lại nghẹn ngào nói:
- Ðừng rời em, chị ơi. Không có chị ở đây em không thể chịu được đâu.
Scarlett sai Prissy xuống bếp nấu cháo ngô cho Wade ăn. Còn cô, sau cái buổi chiều hôm nay không bao giờ còn thấy
đói nữa.
Chiếc đồng hồ để trên lò sưởi không chạy nữa làm Scarlett mất ý thức về thời gian. Tuy nhiên, thấy mặt trời bớt nóng
và những điểm sáng nhỏ ở tấm rèm bớt sáng, cô liền vén rèm lên và nhìn ra ngoài. Cô ngạc nhiên thấy ngày đã tàn và
mặt trời như một cái đĩa đỏ ối đã xuống thấp ở đường chân trời. Cô tưởng tượng là từ giờ trở đi nhiệt độ lúc nào cũng
khắc nghiệt như lúc buổi trưa.
Cô tự hỏi một cách tuyệt vọng ngoài thành phố ra sao. Binh sĩ đã rút hết chưa? Quân Yankees đã đến chưa? Quân
                                                        Page 8
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Liên bang rút lui không xảy ra trận đánh chứ? Cô đau lòng nghĩ tới quân Liên bang có quá ít để chống lại với quân của
Sherman được chăm sóc tốt hơn. Sherman! Quỷ Satan cũng không làm cô sợ đến vậy. Nhưng cô không có đủ thì giờ
để mà suy nghĩ. Mélanie khát nước, muốn có một chiếc khăn mặt lanh để lên trán, muốn được người ta quạt, người ta
đuổi ruồi đang bám vào mặt cô.
Sau hoàng hôn, Prissy xuất hiện như một bóng ma và đốt một ngọn đèn. Mélanie cảm thấy yếu hơn. Cô không ngừng
gọi Ashley. Cô hình như đang mê sảng và sau cùng Scarlett có một ý muốn dã man làm nghẹt những tiếng kêu ấy dưới
một cái gối. Dù sao thì ông bác sĩ cũng có thể sắp đến. Hy vọng lại nở trong lòng và Scarlett liền sang Prissy chạy
sang nhà bà Meade xem hai ông bà có nhà không.
- Nếu ông bác sĩ không có nhà, hỏi bà Meade xem cần phải làm thế nào. Mời được bà đến thì tốt.
Prissy đi rồi, Scarlett nhìn theo nó xuống đường. Một lúc lâu sau nó trở về một mình.
- Suốt cả ngày ông bác sĩ không về nhà. Ông phải đi với binh lính. Thưa cô Scarlett, cậu Phil chết rồi.
- Chết rồi?
- Vâng, Prissy đáp với vẻ quan trọng. Talbot, người đánh xe nói với con như thế. Cậu đã bị một viên đạn…
- Mặc cậu.
- Con không nom thấy bà Meade đâu. Cookie nói là bà còn đang rửa cho cậu và chuẩn bị chôn cất trước khi bọn
Yankees đến. Cookie nói là tai hoạ lớn quá, cần phải để một con dao dưới giường nằm của bà Meade để cắt nó làm
đôi.
Scarlett muốn tát cho Prissy một cái về việc đưa cái tin ấy nhưng lúc đó Mélanie mở mắt và thều thào:
- Chị ơi… quân Yankees đang đến à?
- Không đâu, Scarlett quả quyết nói. Prissy là một đứa nói dối.
- Thưa vâng, đúng thế. Prissy nhiệt liệt nhận.
- Chúng đang đến đấy. Mélanie thều thào và vùi mặt vào gối. Từ đó tiếng nghẹn ngào tiếp tục thốt lên. Khổ thân thằng
bé! Khổ thân thằng bé! Và sau một lúc im lặng: Ôi, chị Scarlett, chị không nên ở đây nữa. Chị nên đi đi, mang Wade
đi đi.
Những lời nói của Mélanie chỉ là phát ngôn những ý nghĩ của Scarlett nhưng chúng chỉ làm cho Scarlett điên tiết và sự
xấu hổ, hèn nhát lộ trên mặt.
- Ðừng có mà ngu ngốc thế. Tôi không sợ. Cô cần phải biết là tôi sẽ không bỏ cô.
- Chị nên làm thế. Em sắp chết đây.
Và Mélanie lại rên rỉ.
Sờ soạng như một bà già, Scarlett bám chặt vào thành cầu thang như sợ ngã. cô lần từng bước đi xuống cầu tháng tối
om. Chân nặng chình chịch, run rẩy vì mệt mỏi, mình đầy mồ hôi lạnh, cô rùng mình. Cô tiến lên không còn sức đến
tận hàng hiên và ngồi xuống bậc đầu tiên. Cô tựa lưng vào cái cột và run rẩy lần cởi một nửa cái coóc-xê. Ðêm lạnh và
Scarlett nhìn vào đêm tối.
Tất cả thế là xong, Mélanie không chết và thằng bé kêu như một mèo con đang được Prissy tắm cho lần đầu tiên.
Mélanie đang ngủ. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được sau cơn ác mộng ấy, sau sự tra tấn ấy. Những tiếng rú, những sự
chăm sóc ngu dốt ấy chỉ làm đau thêm hơn có tác dụng. Tại sao cô ta không chết? Scarlett biết nếu là mình sẽ không
qua nổi. Khi đã xong tất cả, Mélanie thì thầm câu gì khẽ quá, làm Scarlett phải cúi xuống mới nghe được câu: “Cảm
ơn!” Thế rồi cô ngủ thiếp đi. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được? Scarlett quên mất là mình cũng đã ngủ sau khi sinh
Wade. Cô quên hết cả. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Cả thế giới nữa cũng chỉ là hư không. Cuộc sống không tồn
tại trước ngày vô tận này và sau đó cũng sẽ không tồn tại, chỉ còn có ban đêm nặng nề và nóng bức, chỉ còn có hơi thở
ầm ầm và kiệt sức của cô, chỉ còn có mồ hôi lạnh toát chảy từ hai bên nách cô xuống thắt lưng, từ hai bên đùi xuống
đầu gối, thứ mồ hôi sền sệt, dính dính và lạnh toát.
Cô lắng nghe tiếng thở của mình. Nó có một nhịp điệu nặng nề bị đứt đoạn bởi những tiếng nức nở nhưng cặp mắt của
cô vẫn ráo hoảnh và nóng bỏng như không bao giờ còn chứa được nước mắt nữa. Từ từ, nặng nhọc, cô vén cái váy
nặng nề lên đến tận đùi. Lần lượt cô có cảm giác nóng rồi lạnh. Cô thấy hình như toàn thân cô dính sát lại. Không khí
ban đêm làm cho tay chân cô mát lạnh. Cô nghĩ một cách đen tối đến lời nói của bà Pitty sẽ ra sao nếu bà nhìn thấy cô
xắn cao váy dưới hàng hiên này, nhưng mặc kệ. Cô mặc kệ tất cả. Thời gian đã ngừng bước rồi. Hoàng hôn có lẽ vừa
mới kết thúc, lúc này có lẽ đã quá nửa đêm. Scarlett chẳng biết gì cả và cũng chẳng quan tâm đến.
Cô nghe tiếng chân bước trên gác và nghĩ thầm: “Con Prissy đáng nguyền rủa!” Cặp mắt cô díp lại và có một thứ
giống như giấc ngủ đè nặng lên cô. Rồi một lúc lâu sau trong bóng tối hoàn toàn, Prissy đến tìm cô:
- Thưa cô, chúng ta vừa làm được một việc tốt đẹp quá. Con tin chắc là mẹ con chẳng thể làm hơn được.
                                                       Page 9
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Scarlett nhìn nó trong bóng tối, mệt quá chẳng buồn mắng nó, trách nó, đánh nó nữa Cách thức nó khoe khoang một
thành tích nó không hề có, cái vụng về hoàn toàn vô tác dụng của nó trong những lúc gay go nhất; cái kéo nó đã để
không đúng chỗ, cái chậu nước nó đã làm đổ xuống giường, đứa trẻ sơ sinh nó đã đánh rơi. Thế mà bây giờ nó đến ca
tụng công lao của nó. Thế mà bảo là bọn Yankees muốn giải phóng cho những kẻ nô lệ. Sự nghiệp của chúng vĩ đại
thế đấy.
Không nói một lời, Scarlett ngồi lại vị trí cũ bên cái cột. Prissy đoán biết thái độ của chủ, nó liền chuồn mất. Sau một
lúc lâu lấy lại được nhịp thở và tinh thần đã dịu lại, Scarlett nghe thấy trong phố nổi lên những tiếng nói ồn ào, tiếng
bước chân của một đoàn đông người từ phía bắc tới. Quân lính. Scarlett từ từ đứng lên, buông váy xuống mặc dù cô
biết chẳng ai nom thấy cô trong bóng tối. Khi họ đi qua nhà như những cái bóng ma, Scarlett gọi họ:
- Các ông ơi!
Một cái bóng tách ra khỏi đám đông và lại gần hàng rào.
- Các ông đi đấy à? Các ông bỏ chúng tôi sao?
Cái bóng như nhấc mũ lên và một giọng bình tĩnh nói:
- Thưa bà vâng! Ðúng thế. Chúng tôi là những người cuối cùng bảo vệ pháo đài cách một dặm về phía bắc.
- Thưa bà vâng. Xin bà hiểu cho. Quân Yankees đang đến.
- Các ông Vậy là quân đội rút lui thật sự?
Quân Yankees đến. Scarlett quên mất việc đó. Họng cô bỗng nhiên se lại và cô không còn khả năng nói gì thêm nữa.
Cái bóng đi ra nhập vào các bóng khác và tiếng bước chân giảm dần trong đêm tối.
“Quân Yankees đến! Quân Yankees đến!” Quân lính dậm chân theo nhịp đó trên dọc đường và cứ tới mỗi một nhịp,
tim cô lại nảy lên. Quân Yankees đang tới.
Prissy chạy đến nép vào người Scarlett và lắp bắp:
- Cô ơi, bọn Yankees sắp đến. Bọn chúng sẽ giết hết chúng ta. Bọn chúng sẽ cắm lưỡi lê và bụng chúng ta. Bọn
chúng…
- Câm mồm đi.
Nghĩ đến những vấn đề ấy cũng đã đủ khiếp đảm rồi huống chi còn phải nghe nói bằng cái giọng lắp bắp. Scarlett nổi
một cơn khiếp sợ nữa. Có thể làm được gì bây giờ? Làm sao có thể trốn đi được? Tìm sự giúp đỡ ở đâu bây giờ? Tất
cả bạn bè đều đã bỏ cô.
Ðột nhiên cô nghĩ đến Rhett Butler và nỗi lo sợ biến mất. Tại sao cô không nghĩ đến anh ta sáng nay. Cô ghét Rhett
nhưng anh ta thông minh và không sợ quân Yankees. Vả lại anh ta vẫn còn trong thành phố. Tất nhiên cô căm giận
anh ta đến chết được. Trong lần gặp cuối cùng vừa qua anh ta đã nói những câu không thể tha thứ được. Nhưng trong
một tình thế như lúc này có thể bỏ qua được. Rồi anh ta lại còn có ngựa và xe. Ôi, tại sao cô không nghĩ đến anh ta
sớm hơn. Anh ta có thể đem tất cả đi khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này, đem họ đi khỏi bọn Yankees, đi đến bất cứ nơi
nào.
Scarlett quay lại Prissy và bảo nó:
- Mày có biết thuyền trưởng Butler ở đâu không? ở khách sạn Atlanta phải không?
- Thưa cô vâng, nhưng…
- Không nhưng gì hết, đi ngay tới đó, chạy nhanh hết sức vào. Bảo ông ta tao cần gặp ông. Tao muốn ông đến đây
ngay cùng với ngựa và xe của ông. Nói với ông về đứa bé mới sinh. Nói với ông là tao muốn ông đưa chúng ta ra khỏi
đây. Ði đi, nhanh lên.
Scarlett đứng lên và đẩy mạnh Prissy.
- Lạy Chúa. Thưa cô, con sợ đêm tối lắm. Thế ngộ nhỡ bọn Yankees tóm được con thì sao?
- Chạy nhanh lên, mày có thể đuổi kịp những người lính vừa mới đi qua đây và họ không để bọn Yankees bắt mày
đâu. Nhanh lên.
- Con sợ lắm. Thế nếu ông thuyền trưởng không có ở khách sạn thì sao?
- Thì hãy hỏi thăm ông ta ở đâu. Mày không biết hỏi sao? Nếu ông ta không ở khách sạn thì mày đến các tiệm nhảy ở
phố Décatur. Ðến nhà người đẹp Watling. Ði tìm khắp nơi. Ðồ ngu, mày không hiểu là nếu mày không đi nhanh lên và
không tìm được ông ta thì bọn Yankees sẽ đến và tóm được chúng ta.
- Thưa cô, mẹ con sẽ giết con mất nếu biết là con vào một tiệm nhảy hay nhà ô uế.
- Nếu mày không đi, chính tao sẽ giết mày. Mày chỉ cần đứng ở ngoài đường và gọi hoặc mày chỉ cần hỏi thăm một
người nào có ở đó. Ði nhanh lên.
Thấy Prissy vẫn còn nhùng nhằng và vẫn như đóng đinh tại chỗ, Scarlett đẩy nó làm nó chúi đầu lao xuống các bậc
                                                        Page 10
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
thềm.
- Nếu mày không chịu đi tao sẽ đem mày bán cho bọn lái buôn ở Louisane và mày sẽ không bao giờ còn gặp mẹ mày
nữa, không bao giờ gặp những người mày quen biết nữa và tao sẽ bảo họ cho mày ra đồng làm việc.
- Trời ơi, thưa cô Scarlett…
Bị cái đẩy mạnh của chủ, nó lao đầu xuống các bậc thềm. Có tiếng lích kích mở cửa, Scarlett kêu lên: “Chạy nhanh lên
nhé, đồ ngu”.
Cô nghe tiếng Prissy phóng như nước đại và tiếng chân của nó biến mất trên mặt đất mềm


Trang chủChuyện lạBí quyết đẹpCách nấu ăn ngonChơi BonsaiBách khoa toàn thưTin tức trong ngày




Trang chủ Margaret Mitchell
Margaret Mitchell

Chương XXIII
Tác giả: Margaret Mitchell

Sau khi Prissy đi rồi, Scarlett vào trong nhà và thắp đèn lên. Không khí trong nhà nóng nực, như thể các bức tường
vẫn giữ nguyên sức nóng của ban ngày. Scarlett đã hơi ra khỏi được cơn u mê và cô cảm thấy đói. Cô chưa ăn gì từ
chiều hôm qua trừ mấy thìa cháo ngô. Cô bèn cầm cái đèn và đi vào bếp. Bếp lò đã tắt nhưng căn phòng vẫn ngột ngạt.
Scarlett tìm được một chiếc bánh ngô. Cô ăn ngon lành và đưa mắt tìm thứ khác. Trong một cái bát còn một ít cháo,
cô cầm lên và chẳng cần thìa nữa cô đưa lên miệng húp. Cháo không muối nhưng Scarlett đói quá nên cũng chẳng cần.
Húp được mấy ngụm, không khí trong phòng trở nên không thể chịu được, cô vội một tay cầm đèn một tay cầm bánh
và bát cháo đi ra hành lang.
Scarlett biết là cô nên đến bên cạnh Mélanie. Lúc Mélanie cần gì cô còn có thể giúp được. Nhưng cô ghê sợ nghĩ đến
phải quay lại căn buồng mà cô đã phải trải qua biết bao giờ giấc của ác mộng. Ngay cả nếu Mélanie có chết chăng nữa,
cô cũng không có can đảm để đi lên. Cô ước mong không bao giờ còn phải trông thấy căn buồng ấy nữa. Cô đặt đèn
xuống một cái ghế gần cửa sổ và quay lại mái hiên. ở đấy mát mẻ hơn biết bao dù có mùi ẩm ướt của ban đêm. Cô
ngồi xuống những bậc thềm trong vòng ánh sáng lan toả và tiếp tục nhấm nháp cái bánh.
Sau khi ăn xong, sức khoẻ trở lại trong một chừng mực đồng thời lại nảy sinh ra những nỗi lo âu. ở đầu phố kia, cô có
thể nhận thấy một tiếng ồn hỗn độn nhưng cô không hiểu nó báo hiệu gì. Cô chỉ phân biệt được không gì khác ngoài
một tiếng rì rầm lúc to lúc nhỏ. Cô cúi người về phía trước để nghe cho rõ hơn và nhận thấy các bắp thịt của cô đều
nhức nhối vì quá sức. Ðiều mà cô muốn hơn hết là nghe tiếng vó ngựa và trông thấy Rhett với dáng đi lừ đừ, đầy tự tin
với cặp mắt cười những nỗi sợ hãi của cô. Rhett sẽ mang cả nhà đi xa. Cô không biết đến đâu nhưng điều đó không
quan trọng.
Trong lúc cô đang ở tư thế ấy, hai tai dỏng lên nghe, một ánh sáng nhỏ xuất hiện trên cây. Sửng sốt, Scarlett quan sát
nó và thấy nó trở nên sáng hơn. Bầu trời đang tối sẫm trở thành màu hồng rồi màu đỏ và đột nhiên qua ngọn cây,
Scarlett thấy một lưới lửa liếm lên trời. Cô đứng phắt dậy. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực.
Quân Yankees đã tới. Cô biết chúng đã ở đấy và đang đốt thành phố. Ngọn lửa hình như xuất phát từ khu đông. Nó
chồm lên mỗi lúc một cao và trước cặp mắt sợ hãi của cô, trung tâm đám cháy lan rộng và nhanh chóng thành một
đám nhấp nháy lớn, đỏ rực. Chắc rất nhiều nhà bị cháy. Một ngọn gió nhẹ và mát nổi lên đem đến mùi khói.
Cô trèo một mạch lên cầu thang, vào buồng cô và thò đầu ra ngoài cửa sổ để trông được rõ hơn. Bầu trời đã khoác một
màu thê thảm. Từng cột khói lớn bốc lên để rồi sau đó bay lơ lửng trên ngọn lửa như những đám mây. Mùi khói trở
nên rõ ràng hơn.
Tâm trí Scarlett rời rạc, suy nghĩ lung tung. Cô tự hỏi còn bao nhiêu thời gian nữa để ngọn lửa lan tới nhà cô và để bọn
Yankees lao vào cô. Cô tự hỏi biết đi đâu? Tấy cả quỷ sứ dưới địa ngục hình như đang gào thét vào tai cô và dưới ảnh
hưởng của lạc lõng, kinh hoàng, đầu óc cô quay cuồng đến độ cô phải tỳ vào thành cửa sổ.
“Mình cần phải suy nghĩ! Scarlett không ngừng nhắc lại. Mình cần phải suy nghĩ!”
                                                       Page 11
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Nhưng những ý nghĩ của cô cứ đi đâu hết, xuyên qua trí óc cô như những con chim ruồi hốt hoảng. Trong lúc cô đứng
bám vào thành cửa cổ, cô nghe thấy một tiếng nổ đinh tai, mạnh hơn cả tiếng đại bác mà cô đã nghe thấy. Một ngọn
lửa khổng lồ quét lên bầu trời. Rồi những tiếng nổ khác vang lên. Mặt đất rung chuyển, những tấm kính rơi vỡ quanh
Scarlett.
Tiếng nổ tiếp theo xé tan bầu không khí như trong một địa ngục đầy lửa cháy và tiếng ồn. Hàng nghìn tia lửa vọt lên
trời để rồi lại rơi xuống từ từ, uể oải, qua những đám khói màu máu. Scarlett như nghe một tiếng gọi yếu ớt từ phòng
bên cạnh nhưng cô không để ý đến. Cô không còn thì giờ mà chăm sóc Mélanie. Cô hoàn toàn bị lũng đoạn bởi nỗi sợ
hãi, đang luồn vào mạch máu cô nhanh như những ngọn lửa. Cô như một đứa bé con đầy sợ hãi chỉ muốn rúc đầu vào
lòng mẹ để không phải nhìn thấy gì nữa. Giá cô được ở nhà. ở nhà với mẹ cô.
Mặc dù những tiếng nổ liên tục làm cho thần kinh căng thẳng, cô còn phân biệt được một tiếng động khác, tiếng động
của một người đang lên cầu thang, từng hai bậc một. Cô nghe thấy tiếng nói của Prissy. Prissy lao vào buồng, bám
mạnh vào cánh tay Scarlett.
- Bọn Yankees… Scarlett kêu lên.
- Thưa không, đó là các ông nhà ta, Prissy kêu lên và bấm móng tay vào da thịt Scarlett. Các ông cho nổ những lò đúc,
kho vũ khí và thưa cô, các ông sắp cho nổ bảy mươi xe tải đầy đạn và thuốc súng. Lạy Chúa, chúng ta cũng sắp nổ
tung theo.
Nó tiếp tục kêu lên the thé và bấu chặt vào Scarlett làm cô đau quá phải thét lên và giằng mạnh người ra.
Quân Yankees còn chưa đến. Còn đủ thì giờ để chạy trốn. Scarlett tập trung mọi sức lực để vượt qua cơn sợ hãi.
“Nếu ta không tự chủ được, cô nhủ thầm, ta cũng sẽ hét lên như một con mèo bị bỏng”. Và trông thấy cảnh sợ hãi của
Prissy làm cô tỉnh ngộ. Cô liền nắm lấy con bé nô lệ da đen và hết sức lay nó:
- Này, thôi đừng làm trò nữa. Quân Yankees đã tới đây đâu mà mất hồn thế đồ ngu. Mày đã gặp ông thuyền trưởng
Butler chưa? Ông ta bảo sao? Ông ta có đến không?
Prissy thôi không kêu nữa nhưng hai hàm răng va vào nhau lộc cộ:
- Thưa cô có đấy ạ. Cuối cùng con cũng tìm được ông trong một tiệm cafe như cô nói. Ông…
- Tao không cần biết mày tìm thấy ông ấy ở đâu. Ông ấy có đến không? Mày có nói với ông mang theo cả xe ngựa
không?
- Trời ơi, ông ấy bảo là quân ta đã lấy mất sạch xe ngựa của ông ấy rồi.
- Trời ơi!
- Nhưng ông ấy đến…
- Ông ấy bảo sao?
Prissy đã lấy lại được hơi thở và bình tĩnh được đôi chút nhưng hai con mắt vẫn trợn tròn vì sợ hãi.
- Thưa cô là thế này. Như cô nói, con đã tìm thấy ông ấy trong một tiệm cafe. Con đứng ngoài và réo tên ông ấy, thế là
ông ấy ra. Thế rồi ông ấy trông thấy con ngay nhưng quân đội đã đốt kho vũ khí ở phố Décatur cháy đỏ rực, thế là ông
nắm lấy cánh tay con chạy đến phố Năm Fourches, ông ấy mới hỏi con: “Gì thể? Nói nhanh lên”. Thế là con nói
những điều cô đã dặn con: “Ông thuyền trưởng, ông đến nhanh lên, mang theo cả ngựa và xe nữa. Cô Mélanie đã sinh
con rồi và ông cần phải mang mọi người đi”. Ông ấy nói: “Thế cô ấy muốn ra đi à?” Con trả lời: “Con không biết
nhưng chắc chắn là ông phải đến trước khi quân Yankees tới và cô ấy muốn đi với ông”. Thế là ông ấy bảo người ta đã
lấy mất ngựa của ông ấy rồi.
Thế là hy vọng cuối cùng tan vỡ làm tim Scarlett thắt lại. Sao mà cô ngu ngốc thế. Làm sao cô không biết là quân đội
rút lui phải tịch thu tất cả ngựa xe còn lại. Trong một lúc ra rời, cô không còn nghe được Prissy nói gì nhưng rồi cô tự
trấn tĩnh và muốn nghe nốt câu chuyện:
- Và ông ấy bảo con: “Về bảo với chủ mày là chớ lo. Tao sẽ đi ăn cắp một con ngựa cho chủ mày mặc dù không còn
con nào”. Và ông ấy nói: “Cho đến buổi tối nay, tao chưa ăn cắp ngựa bao giờ. Về bảo với cô Scarlett của mày là tao
sẽ mang đến cho cô ấy một con ngựa dù tao có bị bắn”. Thế là ông ấy lại cười và còn nói thêm: “Tìm con đường tắt
mà về”. Trong lúc con đang sắp đi thì một tiếng nổ rất to, thế là con không muốn về nữa nhưng ông ấy bảo không sao
cả, đó là kho đạn quân ta cho nổ để khỏi rơi vào tay quân Yankees, và…
- Ông ấy có đến không? Có mang ngựa đến không?
- Ông ấy bảo con thế.
Scarlett thở một hơi thật dài. Nếu có một cách nào khác để có ngựa, Rhett sẽ không từ. Thật là một anh chàng thông
minh. Cô sẽ tha lỗi cho anh hết nếu anh giúp cô qua được bước khó khăn này. Chạy trốn. Và với Rhett, cô không có gì
phải sợ. Rhett sẽ che chở cho bọn họ. Cảm ơn Chúa, Rhett đã có ở đây. Viễn cảnh thoát khỏi cơn nguy hiểm có một ý
                                                        Page 12
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
nghĩa thực tiễn đối với Scarlett.
- Ði đánh thức Wade dậy, mặc quần áo cho nó và chuẩn bị quần áo cho mọi người. Bỏ tất cả vào một cái hòm nhỏ.
Nhất là không được nói với cô Mélanie là chúng ta ra đi. Không, chưa đâu. Tuy nhiên, mày bọc em bé vào trong hai
cái khăn mặt lớn và cũng chớ quên chuẩn bị đồ đạc cho nó nữa.
Prissy vẫn chưa chịu buông vạt áo của Scarlett và trong cặp mắt nó người ta chỉ trông thấy có lòng trắng. Scarlett đẩy
nó một cái, gỡ áo ra và quát:
- Ði. Thế là Prissy lóc cóc chạy đi như một con thỏ,
Scarlett nghĩ thầm cô phải lên để khích lệ Mélanie. Cô biết là em chồng hẳn sợ hãi lắm khi nghe thấy những tiếng nổ
không ngừng như những tiếng sấm và trông thấy lửa cháy sáng rực trời. Người ta có thể cho là ngày tận thế đã đến.
Tuy nhiên cô còn thấy có vấn đề là phải trở lại căn phòng đó để giải quyết. Lúc đầu cô còn định đóng gói tất cả đồ ăn
bằng bạc mà bà Pitty đã để lại khi đi Macon nhưng lúc vào đến bếp, hai tay cô run đến nỗi làm vỡ ba cái đĩa. Cô đi ra
ngoài hàng hiên để nghe những tiếng nổ rồi lại chạy trở vào phòng ăn và lại đánh rơi các đồ bằng bạc xuống sàn. Cô
làm rơi tất cả những gì cô chạm vào. Trong lúc luýnh quýnh cô trượt chân và nặng nề ngã xuống nhưng cô dậy ngay
được và cũng không cảm thấy đau. Trên đầu, cô nghe tiếng Prissy đang lồng đi tứ phía như một con vật hốt hoảng và
tiếng động đó làm cô bực tức vì cô cũng lồng lên như thế.
Cô đi ra ngoài hàng hiên nhiều lần nhưng lần này cô không trở vào bếp nữa. Cô ngồi xuống, đơn giản vì cô không thể
tiếp tục làm việc gì được nữa, dù chỉ là gói đồ. Cô chỉ có thể ở lại đây chờ Rhett, trái tim đập thình thịch. Ðầu phố
đằng kia cô nghe có tiếng rít của trục bánh xe thiếu dầu và tiếng vó ngựa không đều. Tại sao anh ta không cho con
ngựa phóng lên?
Tiếng động lại gần, Scarlett đứng lên và thốt ra tên của Rhett. Cô trông thấy anh mờ mờ bước xuống một loại xe bò
nhỏ và cô nghe tiếng động khoá hàng rào. Anh vẫn ăn mặc cầu kỳ như đi dự một buổi khiêu vũ. Cái áo và cái quần cắt
rất đẹp bằng vải trắng mịn. Anh mặc một cái áo gilê bằng lụa mầu xám cẩm thạch. Một cái áo khoác kín đáo che cái
yếm áo sơmi. Cái mũ panama rộng ngạo nghễ đội lệch một bên và ở thắt lưng đeo hai khẩu súng ngắn báng bằng ngà.
Hai túi áo vét đựng đầy đạn.
Anh đi lên với dáng đi uyển chuyển của người da đỏ với cái đầu đẹp hất ra đằng sau. Anh có vẻ đẹp của một hoàng tử.
Bộ mặt âm thầm của anh biểu lộ một vẻ man rợ được tự chủ một cách cẩn thận, một vẻ tàn nhẫn làm cho Scarlett
hoảng sợ nếu cô nhận thức được.
Cặp mắt đen của anh lóng lánh như thể tất cả tấn thảm kịch ấy làm anh thích thú, như thể những tiếng động đang xé
tan bầy không khí và phản chiếu ghê sợ lên trời chỉ là những trò đùa doạ nạt trẻ con. Anh bước lên các bậc thềm và
Scarlett quay lại, mặt tái mét, một ngọn lửa cháy bừng trong cặp mắt xanh của cô.
- Chào cô, Rhett nói giọng kéo dài và nâng mũ lên với một cử chỉ khoáng đạt. Ðêm nay đẹp trời lắm. Tôi nghe nói cô
định làm một chuyến du hành có phải không?
- Nếu ông còn nói đùa nữa, Scarlett đáp với giọng cộc lốc, suốt đời tôi sẽ không bao giờ còn nói chuyện với ông nữa.
- Ðừng có kể với tôi là cô sợ.
Anh làm ra vẻ ngạc nhiên và phác một nụ cười làm Scarlett chỉ muốn đẩy anh xuống chân cầu thang,
- Có, tôi sợ lắm. Tôi sợ đến chết mất. Nếu ông chỉ có óc phán đoán mà Trời đã phú cho một con dê thì ông cũng sẽ
phải sợ. Nhưng chúng ta không có thì giờ để tranh luận. Chúng tôi cần phải ra khỏi nơi đây.
- Xin phục vụ các bà. Nhưng cô có ý định đi đâu? Tôi đến đây chỉ với mục đích duy nhất là để biết xem cô định đâu.
Cô không thể đi đến phương bắc, phương đông, phương nam cũng như phương tây. Chỗ nào cũng có quân Yankees.
Chỉ còn một con đường đi ra khỏi thành phố mà quân Yankees còn chưa nắm được và quân đội dùng để rút lui. Và
con đường đó sẽ không được tự do lâu đâu. Ðoàn kỵ binh của tướng Lee đang chiến đấu ở Rough Ready để giữ cho
con đường đó được tự do lúc binh sĩ rút qua. Nếu cô đi theo con đường McDonough cùng với binh sĩ, quân lính sẽ lấy
con ngựa của cô tuy không đáng giá bao nhiêu; tôi cũng đã phải vất vả lắm mới ăn cắp được nó. Nào, cô muốn đi đâu
nào?
Scarlett đứng dậy run rẩy nghe Rhett nói và chỉ nghe được lơ mơ. Nhưng trước câu hỏi cụ thể đó, cô đột nhiên hiểu
được là cô muốn đi đâu. Cô liền đáp:
- Tôi muốn đi về nhà tôi.
- Về nhà cô? Có nghĩa là về Tara phải không?
- Phải, phải, về Tara. Ôi, Rhett, chúng ta phải nhanh lên.
Anh nhìn cô tưởng cô mất trí
- Tara, trời ơi, Scarlett, vậy cô không biết là người ta đã đánh nhau suốt ngày ở Jonesboro à? Trận chiến diễn ra trên
                                                       Page 13
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
một trận tuyến mười lăm dặm và người ta đánh nhau ở ngay cả trong các đường phố ở Tara rồi, chiếm được toàn địa
hạt đó rồi. Không ai hiểu chúng ở đâu nhưng chúng có ở phía ấy. Cô không thể trở về nhà cô được. Cô cũng không thể
đi qua trận tuyến của quân Yankees được.
- Tôi sẽ đi về nhà tôi. Scarlett hét lên. Tôi sẽ về nhà, sẽ về.
- Cô điên rồi, giọng của Rhett trở nên oai nghiêm và rắn rỏi. Cô không thể đi về phía ấy được. Ngay cả nếu cô không
bị rơi vào tay quân Yankees, rừng cũng đầy những kẻ lang thang và đào ngũ của cả hai đội quân, lại còn biết bao nhiêu
binh sĩ đang đánh giật lùi từ Jonesboro, họ sẽ cướp ngay ngựa của cô chứ không đến lượt quân Yankees. Ðiều mày
mắn duy nhất cho cô là đi theo binh sĩ trên con đường đi McDonough và cầu Chúa cho cô không gặp vận đen. Cô
không thể đi Tara được. Ngay cả nếu cô tới được Tara, cô sẽ chỉ còn thấy là đống tro tàn. Tôi không muốn để cho cô
về nhà cô. Có điên mới làm thế.
- Tôi sẽ về nhà tôi, Scarlett thốt lên, giọng tan nát như một tiếng kêu xé ruột. Tôi sẽ đi về nhà tôi. Ông không thể ngăn
cản tôi được. Tôi đi về nhà tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi. Tôi sẽ giết chết ông nếu ông còn ngăn cản tôi. Tôi cứ đi về nhà
tôi.
Vừa tức giận vừa sợ hãi, Scarlett mê man cả người rồi khóc oà lên. Cô dùng hai nắm tay đấm vào ngực và lại kêu lên:
“Tôi sẽ đi, dù có phải đi bộ”.
Rồi đột nhiên cô thấy cô ở trong hai cánh tay của Rhett. Cô bám lấy anh, hai bàn tay không đấm nữa, má cô ướt đẫm
nước mắt áp vào cái yếm áo sơ mi. Rhett một tay vuốt ve bộ tóc rối bời, miệng nói, giọng dịu dàng êm ái, không một
chút bỡn cợt làm cho Scarlett nghĩ là không phải Rhett, mà là một người đàn ông nào đó nhân đức, mạnh mẽ, phảng
phất mùi rượu cô nhắc, mùi thuốc lá và mùi ngựa, những mùi nhắc cô nhớ đến ông Gérald.
- Thôi cô bé thân mến, đừng khóc nữa. Cô sẽ đi về nhà cô, cô bé can đảm ạ. Cô sẽ đi về nhà cô. Ðừng khóc nữa.
Scarlett lại cảm thấy một cái vuốt ve mới lên bộ tóc và tự hỏi mơ hồ trong lúc bối rối, phải chăng đấy là đôi môi của
Rhett. Anh dịu dàng quá, giỏi dỗ dành quá, làm cô cứ muốn ở mãi trong cánh tay anh. Giữa đôi cánh tay lực lưỡng
này, chắc chắn sẽ không tai hoạ nào xảy ra với cô được.
Rhett lục trong túi lấy ra cái khăn mùi xoa rồi thấm nước mắt cho Scarlett:
- Bây giờ xì mũi đi như một bé ngoan, anh ra lệnh với một ánh tươi cười trong mắt. Bây giờ cho tôi biết cần phải làm
gì nào? Chúng ta cần phải khẩn trương lên.
Vâng lời, Scarlett xì mũi nhưng không thể đưa ra ý kiến nào. Trông thấy cặp môi run run và cặp mắt nhìn anh thất
vọng, anh chủ động đưa ra vấn đề:
- Mélanie sinh con rồi phải không? Phải đi một đoạn đường dài hai mươi dặm nguy hiểm đối với cô ấy lắm, lại trên
chiếc xe tàn tạ này. Nên để cô ấy ở lại với bà Meade.
- Nhà ông bà Meade không còn ai. Tôi không thể bỏ cô ấy được.
- Tốt lắm, ta sẽ mang cô ấy đi theo vậy. Còn con bé không có đầu óc ấy đâu?
- Trên gác, đang đóng hòm.
- Hòm? Cô không thể mang theo hòm trong chiếc xe ốm này. Nó đã quá nhỏ so với tất cả số người của cô và bánh xe
chỉ đòi long ra. Gọi con mọi ấy đến và bảo nó đem cái đệm giường nhỏ nhất trong nhà và để nó lên xe.
Scarlett vẫn còn chưa có khả năng làm được động tác gì.
Rhett nắm lấy cánh tay cô bằng một bàn tay cứng cỏi và hình như một phần nghị lực của anh truyền sang cô. Nếu cô
có được tính thản nhiên của anh. Anh đẩy cô ra ngoài hành lang nhưng cô vẫn cứ tiếp tục nhìn anh với cặp mắt van
lơn. Cặp môi anh như nhạo báng: “Phải chăng đây là người phụ nữ can đảm đã từng nói là không sợ Trời, không sợ
đàn ông?”
Anh phì cười và bỏ cánh tay cô ra. Bị chạm tự ái, Scarlett lườm anh một cái đầy căm hờn. Cô nói:
- Tôi không sợ.
- Có, cô có sợ đấy. Chỉ trong chốc lát nữa là cô sẽ đảo ngược con mắt lên và tôi không mang theo thuốc muối đâu đấy
nhé.
Bực mình, Scarlett giậm mạnh chân xuống sàn, không nói một lời, cô cầm lấy đèn và lao lên cầu thang. Rhett đi sát
theo cô và cô nghe tiếng anh cười thầm. Cô thẳng người lên và bước vào buồng Wade, thấy nó đang mặc quần áo
trong tay Prissy. Nó đang nấc và Prissy thì đang khóc. Cái đệm lông giường Wade nhỏ và cô ra lệnh cho Prissy đem
nó xuống xe. Prissy bỏ em bé xuống và vâng lời. Wade đi theo nó xuống đến tận chân cầu thang. Em đã hết nấc vì mải
quan tâm đến cảnh dọn nhà.
- Ông vào đây.
Scarlett nói và tiến đến phòng Mélanie. Rhett đi theo, tay cầm mũ.
                                                        Page 14
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Mélanie bình tĩnh nằm nghỉ, cái chăn dạ kéo lên tận cằm. Mặt cô xanh như xác chết nhưng cặp mắt sâu và có quầng
đen của cô có vẻ tinh khiết. Cô không tỏ một vẻ gì ngạc nhiên khi trông thấy Rhett đi vào buồng mình. Cô nở một nụ
cười yếu ớt trên môi. Scarlett giải thích:
- Chúng ta đi về Tara. Quân Yankees sắp đến. Ông Rhett sẽ đưa chúng ta đi. Ðó là con đường duy nhất của chúng ta,
Mélania ạ.
Mélanie gật đầu thoả thuận và hướng về em bé sơ sinh. Scarlett bế nó lên tay và quấn nhanh cho nó một cái khăn mặt
dày. Rhett bước lại gần giường.
- Tôi sẽ cố gắng để cô không bị đau, anh bình tĩnh tuyên bố và quấn cái chăn dạ vào xung quanh người Mélanie. Cô
thử cố xem có ôm được cổ tôi không.
Mélanie cố gắng nhưng lại rơi xuống bất động. Rhett liền cúi xuống, luồn một cánh tay xuống dưới vai cô, cánh tay
kia xuống dưới hai đầu gối và nhấc cô lên một cách nhẹ nhàng. Mélanie không nói gì nhưng Scarlett thấy cô cắn môi
và tái xanh hơn nữa. Scarlett nâng cao ngọn đèn để soi đường cho Rhett. Cô đang tiến ra cửa thì Mélanie yếu ớt chỉ
vào tường.
- Gì thế? Rhett hỏi
- Ðề nghị ông, Mélanie thì thào và giơ tay chỉ một vật. Charles.
Rhett nhìn cô ta như tưởng cô mê sảng. Nhưng Scarlett hiểu và suýt nổi cáu. Cô biết Mélanie muốn mang theo cái
hình chụp lên bản bạc của Charles treo trên tường dưới thanh kiếm và khẩu súng ngắn của anh.
- Ðề nghị cả thanh kiếm nữa, Mélanie lại thì thào.
- Ðồng ý.
Scarlett nói và sau khi đã nói cho Rhett cẩn thận xuống cầu thang, cô quay vào buồng tháo thanh kiếm, cái thắt lưng
vàkhẩu súng ngắn. Lúc tháo bức ảnh, Scarlett trông thấy khuôn mặt của Charles. Cặp mắt nâu của người thanh niên
gặp mắt cô và cô tò mò đứng ngắm bức ảnh một lúc. Con người này đã là chồng cô, đã qua ít đêm bên cạnh cô, đã cho
cô một đứa con cũng có cặp mắt hiền lành và nâu như thế này. Và cô khó mà còn nhớ đến chồng.
Nép trong hai cánh tay cô, em bé khóc oe oe và giơ lên những nắm đấm tí hon. Scarlett nhìn nó. Lần đầu tiên cô nhận
thấy đây là con của Ashley và đột nhiên với tất cả sức lực còn lại, cô mong muốn nó là con của cô, con của cô và
Ashley.
Prissy trèo lên cầu thang từng bốn bậc một. Scarlett đưa em bé cho nó. Cả hai đi xuống dưới ánh sáng của ngọn đèn
hắt lên tường những bóng mờ. Trong hành lang, Scarlett trông thấy một cái trùm đầu. Cô vội đội vào và buộc đai vào
cằm. Ðó là cái mũ tang của Mélanie không hợp với cô nhưng cô không thể nhớ được đã bỏ mũ của mình ở đâu.
Cô đi ra và xuống các bậc thềm, tay cầm đèn và cố gắng không để cho thanh kiếm đập vào chân. Mélanie nằm dài
phía sau xe bò, bên cạnh có Wade và em bé quấn trong chiếc khăn. Prissy lên xe và bế em bé vào lòng.
Chiếc xe quá bé và những tấm ván viền xung quanh lại rất thấp. Hai bánh xe nghiêng vào bên trong như thể mới quay
được vòng đầu chúng sẽ long ra. Ngựa là con vật gầy trơ xương và thân hình đáng buồn cười. Nó gục đầu xuống vẻ
chán nản, gần như chạm vào hai cẳng trước. Sống lưng đầy những sẹo ở nơi bộ yên đặt lên. Nó thở một cách nặng
nhọc.
- Con ngựa quèn này không đắt, Rhett nói với giọng ngạo mạn. Người ta nói là nó sắp thở hắt ra giữa hai cái càng.
Nhưng tôi không thể làm hơn được. Một ngày kia tôi sẽ kể cho các cô nghe, có tô điểm thêm, ở đâu và làm sao tôi ăn
trộm được nó và suýt nữa tôi đã ăn một phát đạn. Vào cái giai đoạn này của cuộc đời tôi, cần phải có sự tận tâm của
tôi đối với mục đích của cô để biến tôi thành một tên ăn trộm ngựa và ngựa mới ra ngựa chứ. Nào, để tôi giúp cô lên
xe.
Anh cầm lấy ngọn đèn ở tay Scarlett và đặt nó xuống đất. Cái ghế đằng trước chỉ gồm có độc một tấm ván hẹp nối hai
bên thành xe với nhau. Rhett mạnh dạn ôm ngang người Scarlett và đặt cô lên ghế. Thật đẹp cho người đàn ông và
người đàn ông có sức lực như Rhett, cô nghĩ thầm và thu các nếp váy lại. Với Rhett ngồi bên cạnh, cô chẳng sợ gì cả,
chẳng sợ lửa, tiếng động và quân Yankees.
Rhett ngồi xuống bên cạnh cô và cầm lấy dây cương.
- Ôi, đợi một tí đã, Scarlett kêu lên, tôi quên không khoá cửa ra vào.
Rhett phì cười và dùng cương quất con ngựa.
- Ông cười gì?
- ý nghĩ là… cô đi khoá cửa để bọn Yankees khỏi vào. Anh nói và con ngựa từ từ bước đi như bất đắc dĩ. Trên hè
đường, ngọn đèn vẫn tiếp tục cháy, vạch một vòng tròn nhỏ ánh sáng vàng. Nó dần dần bé lại khi cỗ xe tiến ra xa.
Rhett quay lại phố Pécher và con ngựa đi theo hướng tây. Cỗ xe bắt đầu lúc lắc trên con đường gồ ghề mạnh đến nỗi
                                                      Page 15
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
làm Mélanie phải thốt lên một tiếng rên bị bịt lại ngay. Những cây cối âm u đan những cành nhánh của chúng lại với
nhau trên đầu những người bỏ chạy. Những ngôi nhà lướt hai bên thành xe và những chiếc cọc xanh qua hàng rào,
giống như một dãy bia mộ, phản chiếu lại một ánh sáng yếu ớt. Người ta tưởng như đi trong một hầm ngầm, nhưng
qua vòm lá cây xuyên vào ánh sáng đỏ ghê rợn của bầu trời, và ở đầu phố những bóng đuổi nhau như những con ma
trong cơn mê sảng. Mùi khói mỗi lúc một trở nên mạnh hơn và từ trung tâm thành phố nổi lên, do làn gió mang tới,
tiếng động khiếp đảm của những tiếng hát, tiếng xe tải nhà binh lăn ầm ầm, tiếng bước chân của đám đông. Vào lúc
Rhett cho con ngựa quặt sang phố khác, một tiếng nổ lớn điếc tai xé tan bầu không khí và một bó lửa khổng lồ phun
lên về phía tây.
- Có lẽ đây là chuyến xe đạn cuối cùng, Rhett bình tĩnh nói. Tại sao họ không mang chúng đi từ buổi sáng? Họ có thừa
thì giờ. Quân ăn hại. Thôi, chẳng việc gi đến chúng ta. Tôi nghĩ là đi vòng trung tâm thành phố chúng ta có thể tránh
được đám cháy và bọn say rượu làm chật ních phố Décatur và dễ dàng tới được khu tây nam. Nhưng chúng ta buộc
phải đi qua phố Marietta vài đoạn và nếu tiếng nổ đó không từ phố Marietta, tôi sẽ bị treo cổ.
- Bắt buộc… bắt buộc phải đi qua đám cháy à? Scarlett ấp úng.
- Nếu chúng ta đi nhanh, Rhett nói và nhảy xuống xe. Anh biến mất trong bóng tối của khu vườn. Lúc trở lại, anh cầm
ở tay một cái roi nhỏ bẻ ở cành cây và anh quất không thương hại vào lưng con ngựa. Con ngựa bước đi nước kiệu.
Bốn cẳng của nó phải khó nhọc mới mang nổi nó. Con ngựa thở hổn hển và những người trên xe bị lắc mạnh. Ðứa bé
mới sinh oe oe, Wade và Prissy khóc, mọi người đều bị đâu vì va vào thành xe. Chỉ có Mélanie là im lặng.
Lúc cỗ xe tới gần phố Marietta, cây cối thưa thớt và những ngọn lửa cao đang bao phủ ầm ầm mái những toà nhà làm
sáng rực các đường phố và nhà cửa hơn cả ban ngày, hắt những cái bóng quái gở điền cuồng quằn quại như cáng buồm
của con tầu đắm trong trận cuồng phong.
Răng Scarlett va vào nhau lập cập. Cô thấy rét và run lẩy bầy mặc dù người ta đã thấy được sức nóng của ngọn lửa.
Bây giờ mới thực sự là cảnh địa ngục. Nếu cô có thể ngăn không cho hai đầu gối va vào nhau nữa, cô đã nhảy xuống
xe, cô đã quàng chân lên cổ để chạy về ẩn nấp trong nhà bà Pitty, vừa chạy vừa hét. Cô nép vào người Rhett, cô nắm
lấy cánh tay anh với bàn tay run rẩy và ngước mắt nhìn anh. Cô muốn anh nói với cô, nói bất cứ vấn đề gì để khích lệ
cô. Trên cái nền đỏ rực ấy, trong cái ánh sáng ác hại ấy đang tràn ngập họ, nét mặt nhìn nghiêng cả anh đẹp và dữ nổi
bật lên rõ nét như trong một cái huân chương cổ đã mạt vật. Anh quay lại nhìn Scarlett và cặp mắt anh cũng có một
ánh phản chiếu ghê rợn như của đám cháy. Scarlett có cảm tưởng là anh vui thú với tình hình hiện tại và lấy làm hân
hoan với viễn cảnh sắp được đi vào địa ngục mà họ đang tới gần.
- Ðây này, anh nói và sờ vào một trong hai khẩu súng ngắn anh gài ở thắt lưng, nếu có kẻ nào, dù trắng hay đen luồn
vào phía bên cạnh cô, sờ vào con ngựa, cô cứ bắn đã rồi hỏi ý định của hắn sau. Thế nhưng, trong cơn bối rối, xin cố
chớ có bắn vào con ngựa còm.
- Tôi… tôi cũng có một khẩu, Scarlett nói và nắm lấy vũ khí để trong làn áo. Nhưng đồng thời cô cũng hoàn toàn tin
chắc là khi thần chết có nhìn cô bằng cặp mắt trắng dã, cô sẽ chết khiếp, làm sao mà bóp cò được.
- Cô có một khẩu à? Cô lấy ở đâu?
- Khẩu của Charles.
- Của Charles?
- Của Charles… chồng tôi.
- Thế ra cô cũng đã có chồng thật rồi à? Rhett lẩm bẩm rồi anh khẽ cười.
- Vậy ông đã nghĩ thế nào về việc tôi có một đứa con trai? Scarlett kêu lên với giọng hung dữ.
- ồ, không phải là chỉ có chồng mới…
- Ông có im đi không? Ði nhanh lên, nhanh lên nữa.
Nhanh lên, Scarlett chỉ có mỗi câu đó trong đầu. Nhanh lên!
Nhưng lúc xe sắp vào phố Marietta, bỗng nhiên Rhett gìm cương lại và xe dừng trong bóng một nhà kho chưa bị lửa
bén đến.
- Có lính, Rhett nói.
Một phân đội đi xuống phố Marietta giữa hai dãy nhà đang bốc cháy. Tiều tuỵ, đầu cúi gục, tay cầm súng theo bất cứ
kiểu nào, một đoàn người đi bước thường, quá mệt mỏi nên không thể đi nhanh hơn được, quá mệt mỏi nên không còn
chú ý đến những cái xà nhà xập xuống ở bên phải và bên trái, đến luồng khói đanh xoáy tròn xung quanh họ. Tất cả
đều quần áo rách mướp và tả tơi đến nỗi người ta không phân biệt được ai là chủ huy. Tuy nhiên, thỉnh thoảng người
ta trông thấy một cái mũ rách có đính ba chữ đan vào nhau “C.S.A” (Conferedated States Army, tức quân đội Liên
bang).
                                                      Page 16
CUONTHEOCHIEUGIO.txt
Rất nhiều người đi chân không, đôi chỗ có băng bẩn bó đầu hoặc cánh tay. Họ đi qua, không nhìn sang phải cũng
không nhìn sang trái, lặng lẽ đến nỗi không có tiếng chân trần dẫm xuống đất như những bóng ma.
- Hãy nhìn kỹ họ, Rhett nói giọng nhạo báng, nhìn kỹ đi để sau này có thể nói với con cháu các người là các người đã
trông thấy đội quân hậu vệ đánh giật lùi của Mục đích Vinh quang.
Ðột nhiên Scarlett thấy căm ghét Rhett một cách lạ lùng, làm cho cô hết cả sợ. Cô biết là số phận của cô và của tất cả
những người phía sau xe đều phụ thuộc vào Rhett và vào một mình Rhett. Cô căm ghét anh vì dám chế giễu những
người lính mặc quần áo rách. Cô nghĩ đến Charles đã chết, đến Ashley có thể cũng đã chết, đến tất cả những người
thanh niên vui vẻ và dũng cảm đang bị tàn rữa trong những nấm mộ đào vội, và cô quên là cả cô nữa cũng đã có lần
coi họ là những kẻ điên. Cô đang ở trong tình trạng không thể nói được nhưng cặp mắt cô nóng bỏng căm hờn và
khinh bỉ, nhìn Rhett một cách giận dữ.
Ðến khi tốp cuối cùng đi tới, một cái bóng nhỏ ở hàng cuối cùng lưỡng lự, dừng lại và quay về phía những người đang
đi xa với bộ mặt bẩn thỉu, mệt mỏi, ngơ ngác. Anh ta cũng nhỏ như Scarlett, nhỏ đến nỗi khẩu súng của anh cũng lớn
bằng anh và cặp má đầy những ghét bẩn không có râu.
“Anh ta không quá mười sáu tuổi, Scarlett nghĩ bụng. Anh ta chắc là người của đội Cận vệ địa phương nếu không
cũng là trốn khỏi trường học”.
Trong khi cô đang quan sát, anh thanh niên từ từ quỵ xuống và nằm dài trong đám bụi. Không nói một câu, hai người
đàn ông tách ra khỏi hàng cuối và đi ngược lại chỗ người thanh niên, một trong hai người đưa khẩu súng của anh ta và
người thanh niên cho bạn rồi cúi xuống xốc người thanh niên lên vai một cách dễ dàng. Lưng gập xuống vì vác nặng,
anh ta từ từ tiến lên để cho kịp đơn vị. Trong lúc đó, người thanh niên yếu sức và bực tức như đứa trẻ bị trêu hét lên:
“Bỏ tôi xuống. Tôi còn đi được mà!” Người đàn ông không nói gì, cứ tiếp tục đi đuổi theo đơn vị và biến vào góc phố.

Rhett im lặng. Trong tay anh dây cương thõng xuống, bất động và bộ mặt ngăm ngăm đen của anh tỏ vẻ khó chịu.
Bỗng nhiên không xa cỗ xe, những tấm gỗ dài đổ sập xuống rầm rầm và Scarlett trông thấy một lưỡi lửa mỏng chạy
trên mái nhà kho mà cô dừng cạnh. Thế rồi giống như những lá cờ, ngọn lửa phụt lên trời một cách đắc thắng ngay
trên đầu họ. Làn khói nóng xộc vào mũi Scarlett. Wade và Prissy bắt đầu ho và em bé mới sinh hắt hơi nho nhỏ.
- Ôi, Rhett. Ông điên hay sao đấy. Nhanh lên chứ.
Rhett không nói gì nhưng vụt lấy vụt để con ngựa làm nó chồm lên phía trước. Với tất cả tốc độ mà con ngựa có khả
năng, chiếc xe lắc lư đi qua phố Marietta. Trước mặt họ mở ra một cái hầm lửa. Hai bên đường phố ngắn và hẹp dẫn
đến đường sắt, những ngôi nhà đang làm mồi cho lửa. Họ lao vào đấy. Một ánh lửa mạnh gấp mười lần ánh mặt trời
làm họ loá cả mắt. Một sức nóng ghê gớm làm khô da. Tiếng nổ, tiếng lách cách của lửa, tiếng răng rắc đủ loại đập
vào tai họ thành những làn sóng đau đớn. Họ có cảm tưởng như phải chịu bị hành hạ vĩnh viễn ở đây rồi bỗng nhiên
họ thấy mình ở trong một bóng tối mờ mờ.
Họ đổ xuống với với tốc độ nhanh nhất, chồm lên những thanh ray đường sắt và Rhett không ngừng quất con ngựa.
Anh có một vẻ trầm lặng, lơ đễnh. Hình như anh quên mình đang ở đâu. Anh nghiêng thân hình rộng lớn của anh về
phía trước và cằm của anh bạnh ra như thể những ý nghĩ trong đầu anh chắng thú vị gì. Sức nóng của đám cháy làm
anh toát mồ hôi ướt đẫm trán và má, nhưng anh chẳng quan tâm đến.
Cỗ xe đi vào một bên phố rồi một phố khác, quặt từ một phố hẹp sang phố khác cho đến khi Scarlett mê man đi và
tiếng gầm của đám cháy dịu dần. Rhett vẫn không nói một lời. Anh tiếp tục quất roi vào con ngựa. Lúc này ánh hồng
trên bầu trời đã mờ hẳn và con đường trở nên tối tăm đến nỗi Scarlett muốn Rhett nói một câu gì đó, dù là nhạo báng
cô, xúc phạm cô nhưng Rhett vẫn im lặng.
Anh nói hay không, Scarlett vẫn cảm ơn trời về sự có mặt của anh. Cô thấy yên tâm khi ngồi cạnh một người đàn ông,
được tựa vào anh, được cảm thấy cánh tay cứng rắn của anh, được biết có anh đứng chắn giữa mình và những mối
nguy hiểm.
- Ôi Rhett, Scarlett thì thầm vào bám vào tay anh. Không có ông, chẳng biết chúng tôi sẽ ra sao. Ông không đi chiến
đấu làm tôi sung sướng quá.
Anh quay đầu lại và mắt lườm làm Scarlett phải co rúm người lại. Bây giờ, cặp mắt anh không có chút gì vẻ ngạo nghễ
của chúng nữa. Người ta có thể đọc được trong mắt anh nỗi bực tức xen lẫn với ngạc nhiên. Môi dưới của anh nhăn
lại. Trong một khoảng thời gian dài, cỗ xe tiếp tục lóc cóc đi trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng hít mạnh của
Prissy và tiếng ọ ẹ của đứa bé mới sinh. Lúc Scarlett đã chán ngấy phải nghe tiếng ngáy của con bé da đen, cô quay lại
véo mạnh vào nó để nó kêu lên trước khi lại chìm đắm vào một sự im lặng hãi hùng.
Rồi Rhett cho ngựa quặt một góc thẳng, tiến vào một con đường rộng hơn, bằng phẳng hơn. Những ngôi nhà có hình
                                                       Page 17
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03
Ctcg03

Mais conteúdo relacionado

Mais procurados

Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắngTruyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắngChang HaNa
 
Tri thong minh tinh duc
Tri thong minh tinh ducTri thong minh tinh duc
Tri thong minh tinh ducjungmigag
 
Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10truyentranh
 
Kiem hoa yen vu giang nam co long
Kiem hoa yen vu giang nam co longKiem hoa yen vu giang nam co long
Kiem hoa yen vu giang nam co longnhatthai1969
 
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4Mai PM
 
[123doc.vn] anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
[123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery[123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
[123doc.vn] anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomeryViet Nam
 
Truyen nhuc bo doan hoi 16
Truyen nhuc bo doan hoi 16Truyen nhuc bo doan hoi 16
Truyen nhuc bo doan hoi 16truyentranh
 
Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15truyentranh
 
Download truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-den
Download truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-denDownload truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-den
Download truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-denThiên Đường Tình Yêu
 
Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7truyentranh
 
Tuyển tập nguyễn nhật ánh
Tuyển tập nguyễn nhật ánhTuyển tập nguyễn nhật ánh
Tuyển tập nguyễn nhật ánhHân Nguyễn
 
Nếu một ngày anh hỏi
Nếu một ngày anh hỏiNếu một ngày anh hỏi
Nếu một ngày anh hỏiMai PM
 
The witcher: the last wish - chương 1
The witcher: the last wish - chương 1The witcher: the last wish - chương 1
The witcher: the last wish - chương 1hoanglevan3
 
TREO CAO ĐÈN LỒNG
TREO CAO ĐÈN LỒNGTREO CAO ĐÈN LỒNG
TREO CAO ĐÈN LỒNGvinhbinh2010
 

Mais procurados (17)

Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắngTruyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
Truyện ma yểu mệnh Full - Người khăn trắng
 
Tri thong minh tinh duc
Tri thong minh tinh ducTri thong minh tinh duc
Tri thong minh tinh duc
 
Hat giong tam_hon
Hat giong tam_honHat giong tam_hon
Hat giong tam_hon
 
Xóm trọ vùng ven
Xóm trọ vùng venXóm trọ vùng ven
Xóm trọ vùng ven
 
Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10Truyen nhuc bo doan hoi 10
Truyen nhuc bo doan hoi 10
 
Kiem hoa yen vu giang nam co long
Kiem hoa yen vu giang nam co longKiem hoa yen vu giang nam co long
Kiem hoa yen vu giang nam co long
 
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
 
[123doc.vn] anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
[123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery[123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
[123doc.vn] anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
 
Truyen nhuc bo doan hoi 16
Truyen nhuc bo doan hoi 16Truyen nhuc bo doan hoi 16
Truyen nhuc bo doan hoi 16
 
Abc.(1)
Abc.(1)Abc.(1)
Abc.(1)
 
Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15Truyen nhuc bo doan hoi 15
Truyen nhuc bo doan hoi 15
 
Download truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-den
Download truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-denDownload truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-den
Download truyen-nghin-le-mot-dem-ong-vua-tre-cua-dat-nuoc-nhung-hon-dao-den
 
Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7Truyen nhuc bo doan hoi 7
Truyen nhuc bo doan hoi 7
 
Tuyển tập nguyễn nhật ánh
Tuyển tập nguyễn nhật ánhTuyển tập nguyễn nhật ánh
Tuyển tập nguyễn nhật ánh
 
Nếu một ngày anh hỏi
Nếu một ngày anh hỏiNếu một ngày anh hỏi
Nếu một ngày anh hỏi
 
The witcher: the last wish - chương 1
The witcher: the last wish - chương 1The witcher: the last wish - chương 1
The witcher: the last wish - chương 1
 
TREO CAO ĐÈN LỒNG
TREO CAO ĐÈN LỒNGTREO CAO ĐÈN LỒNG
TREO CAO ĐÈN LỒNG
 

Semelhante a Ctcg03

Truyen mat na quy 1
Truyen mat na quy 1Truyen mat na quy 1
Truyen mat na quy 1Nam Ninh Hà
 
Em Toi(td)
Em Toi(td)Em Toi(td)
Em Toi(td)Thuydy
 
âN tình sâu nặng đỗ quyên
âN tình sâu nặng   đỗ quyênâN tình sâu nặng   đỗ quyên
âN tình sâu nặng đỗ quyênstruyen68
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3Đặng Phương Nam
 
Kinh van hoa
Kinh van hoaKinh van hoa
Kinh van hoaimisscau
 
THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP II
THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP IITHANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP II
THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP IIvinhbinh2010
 
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4Mai PM
 
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắnĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắnvinhbinh2010
 
Truyện hay: Hạnh phúc dâng mẹ
Truyện hay: Hạnh phúc dâng mẹTruyện hay: Hạnh phúc dâng mẹ
Truyện hay: Hạnh phúc dâng mẹVui Lên Bạn Nhé
 
Anh chi yêu dấu đinh tiến luyện
Anh chi yêu dấu   đinh tiến luyệnAnh chi yêu dấu   đinh tiến luyện
Anh chi yêu dấu đinh tiến luyệnstruyen68
 

Semelhante a Ctcg03 (16)

Han
HanHan
Han
 
NUỐI TIẾC
NUỐI TIẾC NUỐI TIẾC
NUỐI TIẾC
 
Truyen mat na quy 1
Truyen mat na quy 1Truyen mat na quy 1
Truyen mat na quy 1
 
Em Toi(td)
Em Toi(td)Em Toi(td)
Em Toi(td)
 
Nuối Tiếc
Nuối TiếcNuối Tiếc
Nuối Tiếc
 
Diem tua cua niem tin 04
Diem tua cua niem tin 04Diem tua cua niem tin 04
Diem tua cua niem tin 04
 
âN tình sâu nặng đỗ quyên
âN tình sâu nặng   đỗ quyênâN tình sâu nặng   đỗ quyên
âN tình sâu nặng đỗ quyên
 
Chiec luoc nga
Chiec luoc ngaChiec luoc nga
Chiec luoc nga
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
 
Kinh van hoa
Kinh van hoaKinh van hoa
Kinh van hoa
 
THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP II
THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP IITHANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP II
THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - TẬP II
 
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
Điểm Tựa Niềm Tin Phần 4
 
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắnĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
ĐÒ DỌC - Bình Nguyên Lộc-Truyện ngắn
 
Hạnh phúc dâng mẹ
Hạnh phúc dâng mẹHạnh phúc dâng mẹ
Hạnh phúc dâng mẹ
 
Truyện hay: Hạnh phúc dâng mẹ
Truyện hay: Hạnh phúc dâng mẹTruyện hay: Hạnh phúc dâng mẹ
Truyện hay: Hạnh phúc dâng mẹ
 
Anh chi yêu dấu đinh tiến luyện
Anh chi yêu dấu   đinh tiến luyệnAnh chi yêu dấu   đinh tiến luyện
Anh chi yêu dấu đinh tiến luyện
 

Mais de cohtran

1581535876767
15815358767671581535876767
1581535876767cohtran
 
Wolfram alpha developer portal coth widgets
Wolfram alpha developer portal coth widgetsWolfram alpha developer portal coth widgets
Wolfram alpha developer portal coth widgetscohtran
 
Nanh trang
Nanh trangNanh trang
Nanh trangcohtran
 
Tam tinh hien dang - R. Tagore
Tam tinh hien dang - R. Tagore Tam tinh hien dang - R. Tagore
Tam tinh hien dang - R. Tagore cohtran
 
Laplace1 8merged
Laplace1 8mergedLaplace1 8merged
Laplace1 8mergedcohtran
 
Lap inv1 9-merged
Lap inv1 9-mergedLap inv1 9-merged
Lap inv1 9-mergedcohtran
 
SKC-CNLS
SKC-CNLSSKC-CNLS
SKC-CNLScohtran
 
Wiles-Fermat's theorem
Wiles-Fermat's theoremWiles-Fermat's theorem
Wiles-Fermat's theoremcohtran
 
Pham duy va ban tho
Pham duy va ban thoPham duy va ban tho
Pham duy va ban thocohtran
 
LIFE OF PI
LIFE OF PILIFE OF PI
LIFE OF PIcohtran
 

Mais de cohtran (20)

1581535876767
15815358767671581535876767
1581535876767
 
Wolfram alpha developer portal coth widgets
Wolfram alpha developer portal coth widgetsWolfram alpha developer portal coth widgets
Wolfram alpha developer portal coth widgets
 
Nanh trang
Nanh trangNanh trang
Nanh trang
 
Tycvth
Tycvth Tycvth
Tycvth
 
Tam tinh hien dang - R. Tagore
Tam tinh hien dang - R. Tagore Tam tinh hien dang - R. Tagore
Tam tinh hien dang - R. Tagore
 
AN-KA
AN-KAAN-KA
AN-KA
 
Laplace1 8merged
Laplace1 8mergedLaplace1 8merged
Laplace1 8merged
 
Lap inv1 9-merged
Lap inv1 9-mergedLap inv1 9-merged
Lap inv1 9-merged
 
SKC-CNLS
SKC-CNLSSKC-CNLS
SKC-CNLS
 
SH-HL
SH-HLSH-HL
SH-HL
 
Wiles-Fermat's theorem
Wiles-Fermat's theoremWiles-Fermat's theorem
Wiles-Fermat's theorem
 
Pham duy va ban tho
Pham duy va ban thoPham duy va ban tho
Pham duy va ban tho
 
LIFE OF PI
LIFE OF PILIFE OF PI
LIFE OF PI
 
LSTH
LSTHLSTH
LSTH
 
LSHH
LSHHLSHH
LSHH
 
LSDS
LSDSLSDS
LSDS
 
C.T
C.TC.T
C.T
 
M-L s
M-L sM-L s
M-L s
 
CCGS
CCGSCCGS
CCGS
 
CLVT
CLVTCLVT
CLVT
 

Último

CH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdf
CH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdfCH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdf
CH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdfSuperJudy1
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
GIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdf
GIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdfGIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdf
GIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdfHngNguyn271079
 
BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...
BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...
BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...Nguyen Thanh Tu Collection
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...Nguyen Thanh Tu Collection
 
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...Nguyen Thanh Tu Collection
 
ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...
ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...
ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
trò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minh
trò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minhtrò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minh
trò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minhNguynHuTh6
 
TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...
TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...
TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...Nguyen Thanh Tu Collection
 
Tài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách Khoa
Tài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách KhoaTài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách Khoa
Tài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách KhoaKhiNguynCngtyTNHH
 
GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...
GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...
GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...Nguyen Thanh Tu Collection
 
BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...
BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...
BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...Nguyen Thanh Tu Collection
 
Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)Bồi Dưỡng HSG Toán Lớp 3
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...Nguyen Thanh Tu Collection
 
Chương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINH
Chương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINHChương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINH
Chương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINHlaikaa88
 
NỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docx
NỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docxNỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docx
NỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docx7E26NguynThThyLinh
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...Nguyen Thanh Tu Collection
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)Bồi Dưỡng HSG Toán Lớp 3
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...Nguyen Thanh Tu Collection
 

Último (20)

CH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdf
CH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdfCH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdf
CH glucid university of Pham Ngoc Thach- v7.pdf
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
GIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdf
GIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdfGIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdf
GIẢI-ĐỀ-CƯƠNG-NHẬP-MÔN-KHOA-HỌC-XÃ-HỘI-VÀ-NHÂN-VĂN-KHIÊM-BK69.pdf
 
BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...
BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...
BÀI TẬP BỔ TRỢ TIẾNG ANH LỚP 8 CẢ NĂM - FRIENDS PLUS - BẢN ĐẸP - CÓ FILE NGH...
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 ...
 
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...
BỘ ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH I-LEARN SMART START LỚP 3, 4 NĂM HỌC 2023-...
 
ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...
ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...
ĐỀ CƯƠNG + TEST ÔN TẬP CUỐI KÌ 2 TIẾNG ANH 11 - GLOBAL SUCCESS (THEO CHUẨN MI...
 
trò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minh
trò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minhtrò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minh
trò chơi về môn học tư tưởng hồ chí minh
 
TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...
TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...
TỔNG HỢP HƠN 100 ĐỀ THI THỬ TỐT NGHIỆP THPT HÓA HỌC 2024 - TỪ CÁC TRƯỜNG, TRƯ...
 
Tài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách Khoa
Tài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách KhoaTài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách Khoa
Tài liệu kỹ thuật điều hòa Panasonic - Điện lạnh Bách Khoa
 
GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...
GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...
GIÁO TRÌNH BỒI DƯỠNG HỌC SINH GIỎI THCS VÀ THI VÀO 10 THPT CHUYÊN MÔN TIẾNG A...
 
BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...
BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...
BỘ ĐỀ CHÍNH THỨC + TÁCH ĐỀ + ĐỀ LUYỆN THI VÀO LỚP 10 CHUYÊN TOÁN CÁC TỈNH NĂM...
 
Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 1 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY ĐỊA LÍ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 551...
 
Chương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINH
Chương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINHChương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINH
Chương 1- TTHCM.pptx. SLide giới thiệu về tư tưởng HỒ CHÍ MINH
 
NỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docx
NỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docxNỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docx
NỘI DUNG HỌC THI ôn thi môn LỊCH SỬ ĐẢNG.docx
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY TOÁN 8 CÁNH DIỀU - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN 5512 (2 CỘT)...
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
Đề ôn thi VIOEDU lớp 2 cấp Tỉnh năm 2023 - 2024 (cấp Thành phố)
 
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...
GIÁO ÁN KẾ HOẠCH BÀI DẠY CÔNG NGHỆ 8 KẾT NỐI TRI THỨC - CẢ NĂM THEO CÔNG VĂN ...
 

Ctcg03

  • 1. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Trang chủChuyện lạBí quyết đẹpCách nấu ăn ngonChơi BonsaiBách khoa toàn thưTin tức trong ngày Trang chủ Margaret Mitchell Margaret Mitchell Chương XXI Tác giả: Margaret Mitchell Sau khi cho mang điểm tâm lên Melanie, Scarlett sai Prissy đi mời bà meade rồi ngồi ăn với Wade. Nhưng hôm nay nàng ăn chẳng thấy ngon. Thần kinh đang căng thẳng vì biết Melanie sắp tới giờ sinh và vì tiếng đại bác rền vang, nàng nuốt không trôi. Trái tim quả là kỳ quái, trong một lúc nó đập thật bình thường, rồi đột ngột đập thật mau và thật mạnh làm nàng buồn nôn. Nước bắp nấu đặc quánh dính ở cổ họng như keo. Chưa bao giờ nước bắp ngô nấu chung với khoai mỡ để thay thế cà-phê làm nàng ngán như lúc này. Không đường cũng chẳng có kem, thức uống đắng như mật gấu vì chỉ được nấu với đường thẻ. Mới hớp có một ngụm, nàng vội đẩy chiếc tách ra. Chẳng cần biết lý do gì khác, chỉ một việc quân Yankee làm cho nàng không có cà-phê uống với đường và kem cũng đủ cho nàng thù ghét chúng. Wade tỉnh táo hơn mọi khi. Ngày thường nó rất ghét phải uống nước bắp vào buổi sáng. Nó lặng lẽ nuốt từng muỗng cháo nàng đút cho rồi ực một hớp nước để dễ nuốt trôi. Đôi mắt màu nâu của nó mở to và tròn như đồng đô-la, theo dõi từng cử động của nàng. Ăn xong, nàng đưa nó ra sân sau, và khi thấy nó chập chững băng qua sân cỏ đến nơi để đồ chơi nàng mới yên lòng. Nàng đứng lưỡng lự ở chân cầu thang. Đáng lý nàng phải nên ngồi bên cạnh Melanie để làm cho người chị chồng quên đi những thử thách cam go sắp đến nhưng nàng chán quá. Tại sao trong suốt những ngày qua, Melanie lại chon hôm nay để sinh! Và để nói tới chuyện chết chóc! Ngồi phịch xuống chân cầu thang và cố chấn tĩnh lại, nàng tự hỏi không biết trận đánh hôm qua ngã ngũ ra sao và cả trận hôm nay nữa. Thật lạ lùng làm sao khi một trận đánh quy mô chỉ cách có vài dặm đường mà nàng không biết diễn tiến ra sao! Và thật lạ lùng khi cái thành phố và trận đánh đang diễn ra ở đâu đó mãi tít về phía nam. Bây giờ không còn tiếng chân rầm rập cảu quân tăng viện, không còn tiếng xe cứu thương, không còn những thương binh loạng choạng tìm đường về. Nàng tự hỏi tại sao trận đánh lại dời qua mặt nam thành phố và tạ ơn Thượng đế là mình đã không có mặt ở đó. Phải chi mọi người - trừ bà Meade và bà Merrewether - đừng tản cư khỏi vùng này. Nàng có cảm giác bị bỏ rơi và cô độc. Ước gì bác Peter còn ở lại để đánh xe lên Bộ chỉ huy nghe ngóng tin tức cho nàng. Phải chi không có Melanie, nàng sẽ chạy xuống phố để tự mình dò la tin tức. Nhưng nàng không thể đi đâu được trước khi bà Meade tới. Bà Meade! Ủa! tại sao bà ta chưa tới? Còn Prissy đâu? Nàng đứng bật dậy bước ra thềm nhà sốt ruột chờ đợi. Nhưng nhà ông Meade lại năm ngay một khúc quanh trong bóng mát của con đường nên nàng không nhìn được gì cả. Một lúc sau, nàng mới thấy Prissy về một mình, nó chẳng có vẻ gì gấp rút, làm như còn rất nhiêu thì giờ rảnh rỗi. Vừa đi nó vừa xoay xoay chiếc váy, săm soi điệu bộ của mình. Lúc con Prissy vừa mở cỏng, Scarlett hét lên: - Sao chậm như rùa vậy? Bà Meade nói sao? Chừng nào tới? - Không có bà ấy ở nhà. - Bà ấy đi đâu? Chừng nào về? Con Prissy kéo dài từng tiếng một cách thích thú như muốn cho thấy tầm quan trọng trong câu chuyện của nó. - Thưa bà, con bếp nói bà Meade đi từ sáng sớm vì cậu Phil bị bắn t’úng. Bà đánh xe đi với ông già Talbot và Betsy để chở cậu Phil về. Con bếp nói bị thương nặng lắm. Bà Meade không tới được đâu. Bọn da đen bao giờ cũng hãnh diện được làm như kẻ báo tin buồn. Scarlett trừng mắt nhìn Prissy cố dằn giận: - Được rồi, đừng có đứng chết cứng ở đó. Chạy mau tới nhà bà Merriwether mời bà tới đây hoặc nói bà ấy gửi bà vú tới cũng được. Mau lên. - Họ cũng không có ở nhà nữa, bà Sca’lett. Lúc nãy con ghé chơi với bà vú nhưng ở đó cũng đi hết ‘ồi. Nhà khoá cửa, chắc đang ở bệnh viện. Page 1
  • 2. CUONTHEOCHIEUGIO.txt - À, tại vậy mày mới đi lâu chứ gì! Hễ tao bảo đi đâu mày chỉ được đi tới đó và đừng có ghé chơi với ai hết nghe chưa. Đi ngay tới… Nàng ngừng lại, suy nghĩ. Những người còn lại trong số quen biết, còn ai có thể giúp mình? Bà Elsing! Cố nhiên là bà ta chẳng ưa gì nàng nhưng bà ta rất quý mến Melanie. - Tới nhà bà Elsing nói rõ cho bà ấy biết mọi chuyện rồi xin bà ấy vui lòng đến đây. Nè Prissy, nghe rõ tao nói. Bà Melanie sắp sinh và cần có mặt mày. Tới đó xong là phải trở về nghe chưa? - Dạ! Prissy quay mình, đủng đỉnh như rùa. Scarlett hét: - Mau lên. - Dạ. Con bé đi mau hơn đôi chút trong khi Scarlett quay mặt vào. Nàng lại đắn đo trước khi lên lầu với Melanie. Nàng phải tìm cách giải thích tại sao bà Meade không tới được vì nàng không thể báo tin Phil bị thương nặng có thể làm Melanie bấn loạn thêm. Thôi được, nàng sẽ tìm cách nói khác đi. Vào phòng Melanie nàng thấy mâm đồ ăn vẫn còn nguyên. Melanie mặt trắng bệch đang nằm nghiêng một bên giường. - Bà Meade đang bận ở nhà thương. Nhưng bà Elsing sẽ tới bây giờ. Chị thấy có đau lắm không? - Không đau lắm. Scarlett, lúc sinh Wade em phải chịu đau bao lâu? Scarlett trấn an: - Không tháy gì cả. Tổi đang ở ngoài sân thì chuyển bụng mau đến không kịp vào nhà. Mammy cho đó là một chuyện đáng xấu hổ… y như bọn đàn bà da đen. - Chị cũng mong được giống như phụ nữ da đen. Melanie cố mỉm cười nhưng cơn đau kéo tới làm nàng nhăn mặt lại. Scarlett nhìn xuống hông Melanie, cái hông quá hep, không mảy may hy vọng cho đứa bé ra đời được dễ dàng, nhưng nàng cũng cố trấn an: - KHông đến nỗi nào đâu! - Chị biết không dễ dàng đâu em. Chị sợ lắm. Có phải… có phải bà Elising sắp tới không? - Chút nữa thôi. À, để tôi xuống nhà dưới tìm nước lạnh lau mình cho chị. Bữa nay trời nóng quá. Scarlett cố kéo dài việc lấy nước được lúc nào hay lúc đó, cứ vài phút nàng lại chạy ra cửa ngóng chừng Prissy. Chẳng thấy bóng con bé đâu, nàng đành lên lầu lau mình và chải đầu cho Melanie. Gần một giờ sau, mới có tiếng chân cảu con be kéo lê ở dưới đường. Thò đầu qua cửa sổ, nàng thấy Prissy đang thong thả đi, vừa uốn éo vừa gục gặc đầu như đang nghe một chuyện gì thích thú. “Có ngày mình phải trừng trị con mọi đen này mới được!” Scarlett bực dọc nghĩ thầm rồi chạy xuống nhà dưới. - Bà Elsing còn ở nhà thương. Bà bếp nói có cả đống lính bị thương mới được xe lửa chở tới hồi sáng sớm. Bà bếp phải nấu cháo cho họ. Bà còn nói… - Nó nói gì mặc nó. Scarlett ngắt lời, tim đập thình thịch: - Thay yếm ngực, rồi tới bệnh viện ngay. Tao sẽ viết cho bác sĩ Meade vài hàng, nếu không có ông ta ở đó, mày đưa bác sĩ Jones hay bác sĩ nào cũng được. Lần này nếu mày còn chậm như rùa nữa, tao lột da cho coi. - Dạ. - Hỏi thử người ta cai tin tức ra sao. Nếu họ không biết thì ra nhà ga hỏi mấy người thợ máy trong chuyến xe thư chở thương binh. Hỏi xem có đánh nhau ở Jonesboro hoặc gần đó không. - Chúa ơi, bà Sca’lett! Quân Yankee chưa vô tới Ta’a phải không? Prissy khóc ầm lên, tiếng khóc của nó làm cho nàng bực thêm. - Im ngay! Bà Melanie nghe được bây giờ. Đi thay yếm ngực rồi đi cho mau! Con Prissy hấp tấp chạy ra nhà sau trong khi Scarlett viết vội vài hàng trê bìa bức thư của Gerald gửi cho nàng sau cùng. Đây la mảnh giấy duy nhất còn lại ở trong nhà. Khi gấp lại, nàng đọc mấy chữ của Gerald: “Má con… thương hàn…không vì lý do gì để về nhà…”, nàng muốn oà ra khóc. Nếu không vì Melanie, nàng sẽ về nhà ngay lúc này, dẫu phải đi bộ. Prissy cầm thư phóng chạy như bay. Scarlett lên lầu, cố nghĩ cách nói dối để giải thích tại sao bà Elsing không tới. Nhưng Melanie không hỏi một câu nào, nàng đang nằm ngửa mặt thật bình thản, dịu dàng. Scarlett tạm thấy yên lòng. Nàng ngồi xuống và cố tìm chuyện vẩn vơ để nói, nhưng nghĩ tới Tara và việc quân miền Nam có thể bị thảm hại nàng Page 2
  • 3. CUONTHEOCHIEUGIO.txt lại nghe đau nhói. Nàng tưởng tượng Ellen đang hấp hối và quân Yankee đang ùa vào Atlanta, thiêu huỷ tất cả tàn sát mọi người. Trong lúc đó, tiếng vọng làn són dồn dập đầy sợ hãi. Cuối cùng nàng không nói một lời nào, đành nhìn đăm đăm qua khung cửa con đường nắng gắt với những chiếc lá bui bặm im lìm trên cây. Melanie cũng im lặng, nhưng từng lúc lại nhăn nhó vì đau đớn. Sau mỗi lần nhăn mặt, Melanie lại nói: “Cũng chẳng đau nhiều lăm”, Scarlett biết chị chồng nói dối. Nàng muốn nghe Melanie rên la hơn là im lìm như vậy. Nàng biết cần phải an ủi Melanie, nhưng nàng cũng chẳng tìm được một lời an ủi nào. Tâm trí nàng đang rối nát vì những nỗi khổ riêng. Mỗi lần nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của Melanie, Scarlett lại hỏi tại sao trong số những người trên trái đất này, không phải ai khác mà lại chính là nàng bắt buộc ở bên cạnh Melanie trong khi nàng là kẻ thù ghét Melanie, là người chi rmong nhìn thấy Melanie chết. Scarlett đột nhiên hoảng sợ, lòng mê tín dị đoan nhắc nàng nhớ kẻ nào mong người khác chết sẽ chịu nhiều bất hạnh, cũng như những kẻ hay nguyền rủa. Mammy thường bảo những kẻ hay nguyền rủa sẽ đem tới tai ương cho nhà mình. Nàng hấp táp cầu nguyện cho Melanie đừng chết và cố tìm chuyện để nói nhưng t ât cả những gì nàng nói đều không mạnh lạc. Cuối cùng Melania đặt bàn tay nóng hỏi lên bàn tay nàng: - Đừng cố gắng nói nữa em. Chị biết em đang lo lắng nhiều. Chị xin lỗi đã làm phiền em. Scarlett im lặng nhưng nàng không thể nào ngồi yên. Nàng phỉ làm gì nếu bác sĩ không tới hoặc Prissy không về kịp? Bước tới cửa sổ nàng nhìn xuống đường, rồi quay lại ngồi xuống. Rồi nàng lại bật đứng lên, tới khung cửa sở mặt đường đối diện. Một giờ qua, rồi một giờ nũa trôi theo. Giữa trưa, trời nóng cháy và không gió. Melanie càng lúc càng đau nhiều hơn. Tóc nàng đã ướt mồ hôi và chiếc áo ngủ dính từng màng vào da. Scarlett yên lặng lau mặt cho chị chồng nhưng không ngớt lo âu. Chúa ơi, nếu đứa bé chui ra trước khi bác sĩ tới. Rồi mình sẽ phải làm gì? Nàng chẳng biết chút gì về việ đỡ đẻ. Đó chính là điều nàng lo lắng suốt mấy tuần qua. Nàng đã trong cậy vào con Prissy để giải quyết tình hình nếu bác sĩ không tới. Prissy biết rành chuyện đó. Nó đã lặp đi lặp lại nhiều lần như vây. Nhưng co Prissy đâu? Sao nó chưa về? Sao bác sĩ không tới? Nàng lại bước ra cửa sổ nhìn xuống. Nàng cố lắng nghe và đột nhiien băn khoăn không hiểu tịa sao mình tưởng tượng hay là tiếng đại bác đã càng lúc càng gần hơn. Nếu đúng là tiếng đại bác nhỏ dần thì là họ đã đánh nhau gần Jonestoro hơn và điều này có nghĩa là… Sau cùng, nàng cảm thấy con Prissy từ đầu phố cắm cổ chạy như bay về,nàng vội chồm người ra cửa sổ. Prissy vừa nhìn lên thây nàng, miệng nó toác ra định la to. Nhận rõ nét kinh hoàng của nó, nàng sợ Melanie sẽ bất an nếu để nó kêu to một hung itn nào đó. Scarlett vội đưa ngón tay lên môi ra dấu bảo im, rồi xoay người lại: - Để tôi đi lấy nước mát hơn cho chị. Nhìn khuôn mặt thảm não và đôi mắt thâm quầng cảu Melani, nàng cố mỉm cười rồi hấp tấp bước ra, cẩn thận khép cửa lại. Prissy đang ngồi thở hổn hển dưới chân cầu thang: - Họ đang đánh nhau ở Jonesbo’o bà Scarlett ạ! Họ nói quân mình thua ‘ồi. Chúa ơi, có chuyện gì cho má còn và Poke không? Chúa ơi, quân Yankee sẽ làm gì chúng ta nếu họ t’àn vô đây, bà Sca’lett ? Chúa ơi… Scarlett bụm miệng con bé lại. - Trời ơi, có ngậm miệng lại không!. Trời, nếu quân Yankee tới thì sẽ làm sao đây… Chuyện gì sẽ xảy ra cho Tara? Nàng cố xua đuổi ý tưởng đó. Nếu còn nghĩ tới chắc nàng không khỏi kêu khóc như con Prissy. - Bác sĩ Meade đâu? Chừng nào ông ấy tới? - Con không gặp! - Cái gì? - Ổng không ở nhà thương. Bà Me’wether với bà Elsing cũng không. Một người đàn ông nói với con ‘ằng bác sĩ ở ngoài nha ga để coi sóc lính bị thương đem từ Jonesbo’o về, nhưng bà Sca’lett ơi, con không dám tới đó đâu, người ta chết đầy ở đó. - Còn mấy bác sĩ khác? - Lạy chúa, thưa bà, không ai chịu đọc thư của bà. Họ làm việc như điên, một ông bác sĩ mắng con: “Đi chỗ khác đứng làm bận ‘ộn tao. Sinh đẻ cí gì t’ong khi có hàng khối người sắp chết. Tìm một bà mụ nào đó giúp cho”. ‘ồi con đi hỏi thăm tin tức như lời bà dặn, họ cho con hay là “Đang có đánh nhau ở Jonesbo’o và con… - Mầy nói bác sĩ Meade đang ở nhà ga? - Dạ, ông ấy… - Nè, nghe cho rõ đây. Tao đi tìm bác sĩ Meade và mày phai ngồi bên cạnh bà Melanie, làm theo lời sai biểu của bà ấy. Page 3
  • 4. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Và nếu mày hó hé cho bà ấy biết người ta đang đánh nhau, tao sẽ tống cổ mày xuống phía nam nghe chưa? Cũng không được nói tại sao mấy ông bác sĩ khác không tới được. Nghe rõ chưa? - Dạ nghe ‘õ. - Lau nước mắt và xuống múc một thau nước khác lên lau mình cho bà ấy. Nói với bà Melanie là tao đi mời bác sĩ Meade. - Bà ấy gần sinh ‘ồi hả? - Tao không biết. Tao ngại vậy nhưng không rõ lắm. Mày phải biết hơn tao chớ. Thôi làm việc đi. Scarlett lấy chiếc nón rơm rộng vành trên bàn độ lên. Nàng nhìn vào gương và tự nhiên đưa tay vén mấy lọn tóc lên. Sự sợ hãi lan ra mấy đầu ngón tay lạnh ngắt trong khi người nàng ướt đẫm mồ hôi. Nàng hấp tấp ra khỏi nhà. Trời nắng làm mắt nàng hoa lên. Lúc bước xuống đường Cây Đào, mạch máu hai bên thái dương của nàng vẫn còn giật mạnh vì sức nóng. Từ cuối vọng lại tiếng ồn ào rầm rĩ. Vừa tới nhà gia đình Leyden, nàng đã thở hổn hển vì chiếc áo nịt quá chật, nhưng nàng không giảm bớt tốc độ. Tiếng ồn ào càng lúc càng to hơn. Từ ngôi nhà của gia đình Leyden đến Ngã Năm, con đường đã lúc nhúc người, xôn xao như tổ kiến vỡ. Bọn hắc nô chạy ngược chạy xuôi trên đường, mặt đầy vẻ kinh sợ. Dưới mái hiên, trẻ con ngồi khóc nghêu ngao. Con đường chật nghẹt xe nhà binh, xe cứu thương, chở đầy thương binh và xe nhà chất đầy rương tủ, bàn ghế. Một số binh sĩ phóng ngựa như bay trên đường đến Tổng hành dinh Tướng Hood. Ngay trước cửa nhà Bonnell, lão Amos ghìm dây cương, trân trối nhìn nàng: - Bà chưa đi à, bà Sca’lett? Chúng tôi sắp đi ngay bây giờ. Bà chủ đang chất đồ vào ‘ương. - Đi? Đi đâu? - Có t’ời mới biết, thưa bà. Đi đâu cũng được. Quân Yankee sắp tới đây. Nàng chạy vọt đi quên cả lời chào tạm biệt lão da đen. Quân Yankee sắp tới. Nàng dừng lại ở tiểu giáo đường Wesley lấy lại hơi thở và đợi cho tim bớt đập mạnh. Nếu không tự trấn tĩnh, nàng đã ngất đi. Giữa lúc đang bám trụ đèn nghỉ mệt, nàng chợt thấy một sĩ quan đang từ Ngã Năm phóng ngựa tới. Không nghĩ nghợi gì thêm, nàng chạy nhào ra đường, vẫy tay: - Dừng lại! Xin dừng lại một chút. Viên sĩ quan gò cương quá mạnh khiến con ngựa nhảy dựn lên hai chân trước trong không khí. Tuy quá mệt mỏi và có việc cấp bách nhưng y vẫn dở chiếc nón xám chào nàng: - Bà cần chi? - Xin ông vui lòng cho biết có đúng là quân Yankee sắp tới không? - Thưa bà, có thể là như vậy. - Ông biết chắc chứ? - Thưa bà, chúng tôi vừa nhận một điện khẩn từ Jonesboro gửi về. - Ở Jonesboro! Có chắc không? - Thưa quả vậy. Đây không phải lúc để nói dối, thưa bà. Điện văn do Tướng Hard gửi, cho biết: “Tôi đã bại trận và đang rút lui”. - Ồ, chúa ơi! Khuôn mặt sặm nắng của viên sĩ quan thản nhiên nhìn xuống. Y đội nón lên. - Chết chưa, xin ông nán thêm một chút! Chúng tôi phải làm sao đây? - Thưa bà, tôi không biết phải nói gì. Quân đội đang chuẩn bị rút khỏi Atlanta. - Rút đi và để mặc chúng tôi cho bọn Yankee? - Chắc không còn cách gì hơn. Bị thúc vào hông, con ngựa chồm tới như một cái lò xo. Scarlett đứng trơ lại giữa đường, bụi đỏ phủ đầy tới cổ chân. Quân Yankee tới. Quân ta rút lui. Quân Yankee tới. Mình phải làm gì đây? Chạy đi đâu? Không, mình không thể chạy đâu được cả. Melanie dang nằm trên giường chờ giờ sinh. Ồ, tại sao đàn bà phải đẻ con? Nếu không vì Melanie mình sẽ đem Wade và Prissy trốn vào rừng, quân Yankee không thể tìm ra. Nhưng nàng không thể đem Melanie vào rừng được. Không, bây giờ không được. Ồ, phải chi chị ta đẻ sớm hơn, hôm qua chẳng hạn, thì có lẽ mình sẽ tìm được một chiếc xe cứu thương nào đó để cùng chạy trốn ở một nơi nào đó. Nhưng bây giờ… mình phải tìm bác sĩ Meade mời ông về nhà. Chắc ông ta có cách làm cho đứa bé ra đời sớm hơn. Nàng kéo váy lên và chạy mau, nhịp chân như nhắc nhở: “Quân Yankee tới! Quân Yankee tới”. Ngã Năm đã chật ních người cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi, xe bò, xe cứu thương, xe tư nhân chở đầy nhóc thương binh làm nghẽn cả lối đi. Tiếng ồn ào huyên náo như tiếng sóng vỡ bờ. Page 4
  • 5. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Rồi một cảnh tượng quái dị thưòng hiện ra trước mắt. Nhiều đám đàn bà hỗn loạn từ phía sở Hoả xa đổ lên, người nào cũng vác đùi thịt hoe muối trên vai. Lũ trẻ hấp tấp chạy theo, lưng mang những thứ thùng mật ong nặng trĩu. Đám thiếu niên kéo lê những túi bắp và khoai tây. Một ông cụ nặng nề đẩy một thùng bột trên xe cút kít. Đàn ông, đàn bà, trẻ con da đen và da trắng, mặt khẩn trương, hấp tấp kéo từng bao, từng hộp thực phẩm… quá nhiều thức ăn đủ dùng cho cả năm. Bỗng đoàn người nép sang hai bên để nhường chỗ cho một cỗ xe ngựa. Bà Elsing đứng thẳng người trên chiếc xe bốn bánh mui trần, tay cầm cương, tay cầm roi ngựa. Đầu trần, mặt tái met, mái tóc hoa râm sút xổ bay phất phới phía sau, bà quất ngựa lia lịa trông như một hung thần. Bà vú bị xe xóc lắc lư ở băng sau, một tay ôm chặt hộp thịt heo, trong khi tay còn lại và hai chân cố giữ chặt một chồng bao, hộp chất đầy tràn. Bao đựng đậu khô bị rách làm đậu rơi vãi trên đường. Scarlett gào to tên bà nhưng tiếng ầm ĩ của đám đông dìm mất giọng nàng và chiếc xe vọt qua như điên. Trong một lúc khá lâu, nàng vẫn không sao hiểu được việc gì xảy ra, rồi sực nhớ kho quân lương dưới nhà ga, nàng chợt hiểu là quân đội mở kho cho dân chúng tự do lấy được món nào hay món đó trước khi quân Yankee tràn tới. Nàng chen vàô đám đông đang lúc nhúc tại Ngã Năm và hấp tấp băng qua một khu phố ngắn để tới nhà ga. Nhìn qua đoàn xe cứu thương ngổn ngang và lứp mây bụi, nàng đã thấy mấy bác phu khiêng cáng khom xuống khiêng lên hối hả. Lạy chúa, xin cho con sớm tìm ra bác sĩ Meade. Lúc đi vòng qua khách sạn Atlanta, nhìn thấy toàn diện sân ga và con đường sắt, nàng đứng sựng lại, hãi hùng. Hàng trăm thương binh được đặt nằm sát vào nhau trên đường ray, trên lề đường, dưới mui xe. Một số đã cứng đờ nhưng phần đoong vẫn còn vật mình, rên siết dưới ánh nắng cháy da. Khắp nơi, từng bầy ruồi nhặng vo vo quanh các thương binh, bu đen vào mặt mũi. Đâu đâu cũng có dấu máu, có băng đỏ, có tiếng rên rỉ gào thet vì đau đớn. Mùi mồ hôi, mùi mãu, mùi thân người bẩn thỉu, mùi phân người bốc lên trong hơi nóng, hắt vào mũi làm nàng muốn nôn mửa ngay tại đó. Nhân viên cứu thương chạy qua chạy lại giữa đám người nằm dưới đất, giẫm cả lên thân người vì các thương binh được săp sát vào nhau. Những người bị giẫm phải lặng lẽ nhìn lên, chờ tới phiên mình được mang đi. Scarlett lùi lại, hai tay vội vàng bưng miệng vì cảnh thấy sắp mửa ra. Nàng không thể bước tiếp được nữa. Nàng đã nhìn thấy nhiều thương bệnh binh tại bệnh viện, tại sân nàh cô Pitty sau trận suối Cây Đào, nhưng chưa bao giờ nàng chứng kiến cảnh những thân hình bê bết máu nằm phơi dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Quả là một địa ngục gồm đủ cả sự đau đớn, mùi hôi thối, tiếng rên rỉ và hối hả… hối hả và hối hả. Quân Yankee sắp tới! Quân Yankee sắp tới! Nàng co rút hai vai, bước xuống đám người, nhìn vào những thân hình còn đang đứng thẳng để tìm bác sĩ Meade. Nhưng nàng thấy không thể nào vừa đi vừa tìm ra ông Meade được vì nếu không cẩn thận nàng sẽ đạp nhầm những binh sĩ đáng thương kia. Nàng vén váy lên, nàng cố len lỏi đến một toán người đang điều khiển phu khiêng cáng. Nhiều bàn tay nóng sốt bấu lấy nàng và khàn khàn rên rỉ: “Nước, bà ơi! Vui long cho chút nước!” Mồ hôi đổ ròng trên má trong khi nàng cố giựt váy ra khỏi những bàn tay thảm khổ kia. Nếu lỡ giẫm phải một người nào đó, có lẽ nàng sẽ ngã ra bất tỉnh. Nàng tiếp tục bước qua những người chết, những người mắt đã lạc thần, tay ôm chặt vêt thương nơi bụng, máu đã khô cứng trên quân phục, những người râu bê bết máu hoặc những người bị bể cằm cố kêu lên những tiếng: “Nước, nước!”. Nếu không sớm tìm ra bác sĩ Meade, chắc nàng sẽ điên lên. Nhìn nhóm người đứng dưới mui xe, nàng cố kêu thật to: - Bác sĩ Meade! Có bác sĩ Meade đó không? Một người tách nhóm bước ra nhìn nàng. Chính bác sĩ Meade. Ông đã cởi bỏ áo choàng, tay áo xắn lên gần tới vai. Áo sơ-mi và quần của ông bê bết máu nhưu một gã đồ tể, cả chòm râu điểm bạc của ông cũng vậy. Mặt ông đã say nhừ vì mệt moi nhưng giọng ông vẫn bình tĩnh và rõ ràng lúc nhận ra Scarlett: - May quá, có cháu đây rồi. Bác đang cần người phụ lực đây. Nàng ngơ ngác nhìn ông một lúc rồi thừ người buông váy xuống. Vạt áo phủ lên một thương binh khiến y phải yếu ớt quay đầu đi cho khỏi ngộp. Sao ông ta nói thế? - Mau lên con! Tới đây! Scarlett kéo váy lên, cố vượt qua những lớp người nằm dưới đất đến bên ông Meade. Nàng nắm lấy tay ông, cánh tay đã run lên nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. - Kìa bác sĩ! Bác sĩ phải tới ngay. Melanie sắp có con. Ông nhìn nàng như chẳng biết nàng muốn nói gì. Một thương binh nằm dưới chân nàng, gối đầu lên hộp khẩu thần, nhăn nhó cười. - Họ sẽ làm ngay mà. Scarlett không nhìn xuống mà chỉ lắc mạnh tay ông Meade: - Melanie… Đứa bé…Bác si, ông phải tới ngay. Chị ấy…Chị.. ấy.. Page 5
  • 6. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Tuy không phải lúc cần giữ kẽ, nhưng nàng cũng khó nói toạc ra trước hàng trăm người lạ. - Chị ấy đau dữ lăm. Bác sĩ tới giùm cho! - Một đứa bé? Trời ơi!. Ông Meade hét lên, mặt nhăn rúm lại vì giận dữ và thù hận, không phải thù hận Scarlett hay một người nào mà chính là thù hận cái thế giới bất cứ lúc nào cũng có chuyện không phải lúc xảy ra. - Cháu điên hả? Bác không thể rời những người này. Hàng trăm người đang hấp hối. Bác không thể bỏ mặc họ để lo cho một đứa bé. Tìm một người đàn bà nào khác đi. À, cứ tìm vợ bác. Nàng há miệng định giải thích vì sao bà Meade không thể đến, nhưng kịp thời ngậm lại. Bác sĩ Meade không hay biết con ông bị thương! Nàng tự hỏi chẳng biết ông còn đứng lại đây dkhi biết tin đó hay không, nhưng có một cái gì cho nàng biết dù Phil có hấp hối, ông cũng vẫn ở lại đây cấp cứu cho đa số thay vì chỉ cho một người. - Không, ông phải đến ngay, bác sĩ Meade! Ông đã nói rằng Melanie sinh khó mà. Có phải nàng, Scarlett, đang thực sự đứng ngay giữa cái địa ngục này, gân cổ hét to những lời bất nhã không? - Chị ấy sẽ chết nếu bác sĩ không tới. Ông Meade giựt mạnh tay ra và hét lớn lên như từ nãy tới giờ ông chẳng hiểu nàng nói những gì. - Chết? Phải! Tất cả bọn họ đều phải chết… tất cả những người này, Không có băng, không thuốc tê, khoong ký sinh, không thuốc mê. Chúa ơi! Nếu còn một chút á phiện một chút xíu thôi cho những người nặng nhất. Nếu còn một chút thuốc mê. Bọn Yankee sa địa ngục! Bọn Yankee sa địa ngục - Cho bọn chúng xuống địa ngục luôn! Người nằm dưới chân Scarlett phụ hoạ rồi nhe răng cười. Scarlett bắt đầu run rẩy, nước mắt trào ra vì sợ hãi. Bác sĩ không chịu đi. Melanie chết mất, nàng cũng mong được chết theo luôn. Bác sĩ không tới. - Chúa ơi, bác sĩ! Tôi van ông! Bác sĩ Meade cắn môi, mặt ông điềm tĩnh lại: - Cháu bác sẽ cố gắng… Bác không hứa chắc. Nhưng bác sẽ cố. Khi nào những người này băng bó xong. Quân Yankee sắp tới và quân ta rút khỏi thành phố. Bác không biết chúng sẽ đối xử ra sao với thương binh. Không còn chuyến xe lửa nào nữa. Đường Macon vừa bị chiếm… Nhưng bác sẽ cố gắng. Về ngay đi. Đừng làm bận tâm bác. Đẻ con cũng không có gì rắc rỗi lắm đâu. Chỉ cột cuống rốn là xong… Ông quay đi khi người tuỳ phái vừa khều tay, rồi bắt đầu hò hét ra lệnh, chỉ trỏ hết người này sang người khác, người đàn ông dưới chân nhìn nàng như chia xẻ nỗi buồn. Scarlett hấp tấp vượt qua các thương binh và trở lại đường về. Vậy là bác sĩ không tới. Nàng phải xoay xở lấy. Tạ ơn Chúa, con Prissy cũng khá rành về chuyện đỡ đẻ. Hơi nóng làm đầu nàng như nhức buốt, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo lót. Hai chân và cả trí não bắt đầu tê cứng lại, tê cóng như gặp ác mộng, muốn nhắc chân để chạy àm không được. Đường về như bất tận. Rồi đầu nàng lại vang dội điệp khúc: “Quân Yankee sắp tới!”. Tim bỗng đập mạnh, nàng cảm thấy tay chân dã hết tê. Nàng chen vào đám người đông nghẹt ở Ngã Năm, lề đường hẹp không còn chỗ trống, nàng phải đi ra ngoài. Từng toán quân bụi bẩn mệt mỏi vượit qua. HÌnh như tất cả họ đều râu ria xồm xoàm, súng đeo vai, hấp tấp đi. Những chiếc xe kéo đại bác lăn qua, lính đánh xe không ngớt dùng roi da quất vun vút lên mình mấy con gầy trơ xương. Xe quân nhu, mui vải rách bươm, lộc cộc vượt qua những vêt lún. Kỵ binh nối tiếp nhau phóng rút đi tung bụi mù trời. chưa bao giờ Carlett thấy quá nhiều binh sĩ cùng mộtlúc nhu thế cả. Rút lui! Rút lui! Quân đôii đang rút khỏi thành phố. Đoàn quân vội vã ép nàng lên lề đường đã chật ních người và nàng chợt ngửi thấy mùi rượu bắp rẻ tiền. Một đám phụ nữ đang tụ tập gần đường Decatur, mặc toàn quần áo loè loẹt, đeo nữ trang rực rỡ, trát phấn thoa son như ngày hồi trông mới trái ngược làm sao. Phần đông bọn họ cũng như nghứng quân nhân đang ôm choàng họ đều say khướt. Scarlett chợt thấy một mái tóc đỏ rực, Belle Walting. Ả cười sặc sụa mùi rượu, bám vào một quân nhân cụt tay đang nhảy nhót lảo đảo. Qua khỏi Ngã Năm, đám người thưa dần đi. Scarlett xắn váy lên và bắt đầu chạy. Tới gần tiểu giáo đường Wesley, nàng đã tụt hơi và cảm thấy đau nhói ở bụng. Chiếc áo nịt như muốn cắt đôi lồng ngực, nàng ngồi xuống bậc thềm nhà thờ, hai tay ôm đầu cho tới khi lấy lại được hơi thở. Phải chi nàng thở được sâu hơn. Phải chi tim nàng đừng đập thình thịch như tiếng trống. Phải chi còn lại một người nào trong cái thành phố cuồng loạn có thể giúp đỡ nàng. Có bao giờ nàng tự xoay xở đau. Luông luôn có sẵn người làm thay cho nàng, săn sóc nàng, che chở và bảo vệ nàng. Thật khó tin khi nàng phải chịu cảnh ngộ khó khăn này. Không có một người ban, không còn một người láng giềng và nhiều gia nhân đảm dang, hăng hái. Và bây giờ trong lúc câp bách không còn ai bên canh. Thật là phi lý khi nàng phải Page 6
  • 7. CUONTHEOCHIEUGIO.txt chịu cô đơn, sợ hãi và xa nhà như thế. Về nhà! Phải chi nàng đang ở nhà, dầu có bọn Yan kee ở đó hay không cũng mặc. Về nhà! Dầu Ellen đang lâm bệnh. Nàng chỉ mong đựoc nhìn khuôn mặt dịu hiện của Ellen, đựoc Mammy loạng choạng đứng lên, tiếp tục đi. Tới gần nhà, nàng đã thấy Wade đứng bám vào cổng chính. Thấy nàng mặt nó nhăn lại, nó chìa một ngón tay bị dập dơ bẩn rồi khóc thút thít: - Đau! Đau quá! - Nín đi! Không, tao đánh bây giờ. Ra nhà sau chơi trò nấu ăn đi và đừng có lên đây. - Wade đói lăm! Nó vừa nói vừa đưa ngón tay đau vào miệng. - Kệ mày, đi ra sân sau và Ngước lên, nàng thấy Prissy đang lo lắng thò đầu ra cửa sổ trên lầu, mặt tái mét. Scarlett ra dấu bảo nó xuống rồi bước vào. Lột nón ném lên bàn, nàng đưa lưng bàn tay lau mồ hôi trán. Có tiếng cửa trên lầu mở và tiếp theo là tiếng rên đau đớn như tiếng rên của người sắp chết. Prissy phóng xuống thang từng ba bậc một. - Bác sĩ có tới không? - Không, ông ấy không tới được. - Chúa ơi, bà Sca’lett, bà Melanie đau dữ lắm. - Bác sĩ không tới được. Không một ai tới được. Phải lo chuyện đỡ đẻ và tao sẽ tiếp cho. Prissy há hốc miệng, lưỡi líu lại. Không dám nhìn Scarlett, nó vừa đưa chân cọ xát nền nhà vừa vặn vẹo mình. - Đừng làm bộ làm tịch nữa. Chuyện gì vậy? - Con bé da đen lùi lại chân thang. - Chúa ơi… Nó trợn mắt lên tỏ vẻ sợ sệt và xấu hổ. - Cái gì vậy? - Chúa ơi! Mình cần phải có bác sĩ. Con… Con… thưa bà Sca’lett con chẳng biết chút gì về chuyện đỡ đẻ. Scarlett chới với như mất thở trước khi cơn giận bùng lên. Prissy khom mình định luồn qua vọt chạy nhưng Scarlett đã túm được nó. - Con mọi đen láo toét… Mày nói vậy nghĩa là sao? Mày đã nói mày biết đỡ đẻ kia mà. Thật ra là thế nào? Nói cho tao biết ngay. - Thưa bà Sca’lett, con nói láo! Con không hiểu sao con dám nói láo với bà như vậy. Con chỉ mới thấy người ta đẻ có một lần, ‘ồi má con không cho con coi nữa. Thấy Scarlett trừng mắt con bé lùi lại cố vùng vẫy để thoát thân. Trong một lúc, nàng không tin đó là sự thật. Nhưng khi nhận rõ con Prissy chẳng biết chút gì về vụ sinh đẻ, nàng giận điên lên. Cả đời, chưa bao giờ nàng đánh một người nô lên, nhưng bây giờ, nàng, bàn tay mỏi nhừ, chỉ biết có tát và tát mãi. Prissy rống lên. Nó kêu la vì sợ hơn vì đau đớn. Nó bắt đầu nhảy loi choi cố thoát khỏi bàn tay bấu chặt như gọng kềm của Scarlett. Tiếng rên rỉ trên lầu bỗng ngưng bặt, rồi tiếng Melanie thều thào vọng xuống: - Scarlett! Phải em đó không? Lên đây với chị mau!. Scarlett bỗng buông tay Prissy ra, co bé ngồi thụp xuống chân cầu thang rên rỉ. Nàng đứng yên một lúc, nhìn lên lầu, nghe tiếng rên liên tục. Nàng đứng đó, tưởng chừng như một gánh nặng nề vừa quàng vào cổ mình, rồi đèo theo cả một gánh nặng, quá nặng ngay khi nàng vừa nhấc chân đi. Nàng cố nhớ những việc mà Ellen và Mammy đã làm khi nàng sinh Wade nhưng trong cơn đau đẻ, nàng đã quên nhiều, tất cả chỉ như một màn sương. Nàng chỉ nhớ lờ mờ một vài điều và hấp tấp ra lệnh cho Prissy: - Đi đốt lửa và giữ cho trong ấm bao giờ cũng có nước nóng. Ròi tìm cho tao hết tât cả khăn lau còn sót lại trong nhà và một cuộn chỉ. Rồi lấy cho tao cây kéo. Đừng có nói với tao là tìm không ra. Lấy hết đem lên cho thật mau. Lẹ lên! Nàng kéo con Prissy bật lên và xô nó chúi nhủi về phía nhà bếp. Rồi ưỡn ngực tới, nàng bước lên lầu. Bây giờ còn một việc khó khăn nhất là làm sao nói cho Melanie biết là nàng và con Prissy tự lo lấy việc đỡ đẻ. Trang chủChuyện lạBí quyết đẹpCách nấu ăn ngonChơi BonsaiBách khoa toàn thưTin tức trong ngày Page 7
  • 8. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Trang chủ Margaret Mitchell Margaret Mitchell Chương XXII Tác giả: Margaret Mitchell Chưa có buổi chiều nào dài, nóng nực và nhiều ruồi đến vậy. Mặc dù Scarlett luôn tay quạt, từng đàn ruồi vẫn quấy nhiễu Mélanie. Scarlett đã đau cả tay vì phải phe phẩy tấm lá cọ rộng, nhưng những cố gắng của cô vô tác dụng vì đuổi rồi ở mặt thì nó lại đậu xuống chân làm cho Mélanie phải kêu lên kèm theo những cái vẩy chân nhẹ: “Ôi, đề nghị chị quạt cho em dưới chân”. Căn phòng mờ tối, Scarlett đã buông rèm cửa xuống để ngăn sức nóng và ánh nắng chiếu vào. Một vài điểm sáng to như đầu kim chứng tỏ vải đã có lỗ thủng và một vệt nắng bao quanh những bức rèm. Trong phòng nóng đến nỗi Scarlett ướt đẫm mồ hôi và mỗi lúc một dính thêm. Prissy ngồi nép trong một xó cũng đổ mồ hôi từng giọt và toát ra một thứ hơi buồn nôn. Nếu không sợ nó chuồn đi mất, Scarlett đã đuổi nó ra ngoài… Mélanie không ngừng xoay sang phải, sang trái. Ðôi khi cô cố ngồi dậy rồi lại nằm xuống. Lúc đầu, cô còn cố kiềm nước mắt, cắn môi đến chảy máu và Scarlett cũng căng thẳng chẳng kém gì Mélanie đã phải thốt lên giọng khô khan: - Mélanie, không nên can đảm quá. Cứ hét lên, la lên nếu cần. Không còn ai khác nghe thấy đâu mà sợ. Vào cuối buổi chiều, Mélanie không còn can đảm được nữa. Cô rên rỉ, đôi lúc hét lên những tiếng xé phổi. Những lúc như vậy, Scarlett phải lấy hai tay bị lỗ tai lại, vùng vẫy tứ phía và mong chết đi được. Dù phải làm bất cứ việc gì còn hơn phải đứng đấy, tay chân bị bó chặt, chờ đợi mãi chẳng thấy đứa bé ra đời. Chờ đợi, chờ đợi mãi. Theo như cô biết, quân Yankees đã đến phố Năm Fourches rồi. Cô hết sức hối hận đã không lắng nghe những câu chuyện mà các bà có chồng nói khẽ với nhau về vấn đề sinh đẻ. Nếu cô chịu khó nghe, nếu cô quan tâm đến những vẫn đề ấy, cô sẽ biết Mélanie khi nào sinh. Cô còn nhớ mang máng đã nghe thấy bà Pitty nói về một người bạn của bà, sau khi đau đẻ trong hai ngày đã bị chết vì không sinh được. Nếu Mélanie ở trong tình trạng đó, trong hai ngày… Nhưng Mélanie mỏng manh quá, không đủ sức chịu đựng hai ngày như thế. Nếu đứa bé không ra được, cô ta sẽ chết mất. Và trong trường hợp ấy, nếu Ashley còn sống, cô, Scarlett làm thế nào mà nói được với chàng về cái chết của Mélanie… sau khi đã hứa sẽ chăm sóc cho cô? Lúc lên cơn đau dữ dội, Mélanie còn muốn nắm lấy tay Scarlett, nắm chặt như muốn bóp gãy vậy. Sau một giờ, bàn tay của Scarlett sưng lên và tê buốt như không cử động được nữa. Thế là cô nghĩ ra sáng kiến buộc hai đầu khăn mặt dài vào với nhau và buộc cả vào chân giường rồi đưa cho Mélanie chỗ nối. Mélanie bám chặt vào đấy như muốn xé toạc chúng ra. Suốt cả buổi chiều, tiếng kêu của cô như một con thú đang giẫy chết dưới đáy bẫy. Ðôi khi cô buông khăn mặt ra, xoa hai tay vào nhau một cách mệt mỏi và nhìn chằm chằm vào Scarlett bằng hai con mắt nở ra và đau đớn. ”Chị nói với em đi! Chị nói với em đi!” Cô thều thào và Scarlett huyên thuyên cho đến khi cô lại bám lấy khăn mặt và tiếp tục quằn quại. Căn phòng tối chỉ còn là ẩm ướt, đau khổ và ruồi vo vo. Thời gian trôi đi quá chậm làm Scarlett quên mất cả những gì đã xảy ra lúc buổi sáng. Cô có cảm giác như chưa hề rời bỏ căn phòng tối tăm và trong đó người ta phải đổ mồ hôi. Mỗi khi Mélanie rú lên, Scarlett cũng muốn bắt chước và chỉ khi cắn chảy máu môi cô mới kìm được và không bị ngập chìm vào một cơn điên loạn. Wade leo lên cầu thang trên đầu ngón chân rồi nép vào một xó cửa rên: Con đói quá mẹ ơi!... Scarlett đứng lên nhưng Mélanie lại nghẹn ngào nói: - Ðừng rời em, chị ơi. Không có chị ở đây em không thể chịu được đâu. Scarlett sai Prissy xuống bếp nấu cháo ngô cho Wade ăn. Còn cô, sau cái buổi chiều hôm nay không bao giờ còn thấy đói nữa. Chiếc đồng hồ để trên lò sưởi không chạy nữa làm Scarlett mất ý thức về thời gian. Tuy nhiên, thấy mặt trời bớt nóng và những điểm sáng nhỏ ở tấm rèm bớt sáng, cô liền vén rèm lên và nhìn ra ngoài. Cô ngạc nhiên thấy ngày đã tàn và mặt trời như một cái đĩa đỏ ối đã xuống thấp ở đường chân trời. Cô tưởng tượng là từ giờ trở đi nhiệt độ lúc nào cũng khắc nghiệt như lúc buổi trưa. Cô tự hỏi một cách tuyệt vọng ngoài thành phố ra sao. Binh sĩ đã rút hết chưa? Quân Yankees đã đến chưa? Quân Page 8
  • 9. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Liên bang rút lui không xảy ra trận đánh chứ? Cô đau lòng nghĩ tới quân Liên bang có quá ít để chống lại với quân của Sherman được chăm sóc tốt hơn. Sherman! Quỷ Satan cũng không làm cô sợ đến vậy. Nhưng cô không có đủ thì giờ để mà suy nghĩ. Mélanie khát nước, muốn có một chiếc khăn mặt lanh để lên trán, muốn được người ta quạt, người ta đuổi ruồi đang bám vào mặt cô. Sau hoàng hôn, Prissy xuất hiện như một bóng ma và đốt một ngọn đèn. Mélanie cảm thấy yếu hơn. Cô không ngừng gọi Ashley. Cô hình như đang mê sảng và sau cùng Scarlett có một ý muốn dã man làm nghẹt những tiếng kêu ấy dưới một cái gối. Dù sao thì ông bác sĩ cũng có thể sắp đến. Hy vọng lại nở trong lòng và Scarlett liền sang Prissy chạy sang nhà bà Meade xem hai ông bà có nhà không. - Nếu ông bác sĩ không có nhà, hỏi bà Meade xem cần phải làm thế nào. Mời được bà đến thì tốt. Prissy đi rồi, Scarlett nhìn theo nó xuống đường. Một lúc lâu sau nó trở về một mình. - Suốt cả ngày ông bác sĩ không về nhà. Ông phải đi với binh lính. Thưa cô Scarlett, cậu Phil chết rồi. - Chết rồi? - Vâng, Prissy đáp với vẻ quan trọng. Talbot, người đánh xe nói với con như thế. Cậu đã bị một viên đạn… - Mặc cậu. - Con không nom thấy bà Meade đâu. Cookie nói là bà còn đang rửa cho cậu và chuẩn bị chôn cất trước khi bọn Yankees đến. Cookie nói là tai hoạ lớn quá, cần phải để một con dao dưới giường nằm của bà Meade để cắt nó làm đôi. Scarlett muốn tát cho Prissy một cái về việc đưa cái tin ấy nhưng lúc đó Mélanie mở mắt và thều thào: - Chị ơi… quân Yankees đang đến à? - Không đâu, Scarlett quả quyết nói. Prissy là một đứa nói dối. - Thưa vâng, đúng thế. Prissy nhiệt liệt nhận. - Chúng đang đến đấy. Mélanie thều thào và vùi mặt vào gối. Từ đó tiếng nghẹn ngào tiếp tục thốt lên. Khổ thân thằng bé! Khổ thân thằng bé! Và sau một lúc im lặng: Ôi, chị Scarlett, chị không nên ở đây nữa. Chị nên đi đi, mang Wade đi đi. Những lời nói của Mélanie chỉ là phát ngôn những ý nghĩ của Scarlett nhưng chúng chỉ làm cho Scarlett điên tiết và sự xấu hổ, hèn nhát lộ trên mặt. - Ðừng có mà ngu ngốc thế. Tôi không sợ. Cô cần phải biết là tôi sẽ không bỏ cô. - Chị nên làm thế. Em sắp chết đây. Và Mélanie lại rên rỉ. Sờ soạng như một bà già, Scarlett bám chặt vào thành cầu thang như sợ ngã. cô lần từng bước đi xuống cầu tháng tối om. Chân nặng chình chịch, run rẩy vì mệt mỏi, mình đầy mồ hôi lạnh, cô rùng mình. Cô tiến lên không còn sức đến tận hàng hiên và ngồi xuống bậc đầu tiên. Cô tựa lưng vào cái cột và run rẩy lần cởi một nửa cái coóc-xê. Ðêm lạnh và Scarlett nhìn vào đêm tối. Tất cả thế là xong, Mélanie không chết và thằng bé kêu như một mèo con đang được Prissy tắm cho lần đầu tiên. Mélanie đang ngủ. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được sau cơn ác mộng ấy, sau sự tra tấn ấy. Những tiếng rú, những sự chăm sóc ngu dốt ấy chỉ làm đau thêm hơn có tác dụng. Tại sao cô ta không chết? Scarlett biết nếu là mình sẽ không qua nổi. Khi đã xong tất cả, Mélanie thì thầm câu gì khẽ quá, làm Scarlett phải cúi xuống mới nghe được câu: “Cảm ơn!” Thế rồi cô ngủ thiếp đi. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được? Scarlett quên mất là mình cũng đã ngủ sau khi sinh Wade. Cô quên hết cả. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Cả thế giới nữa cũng chỉ là hư không. Cuộc sống không tồn tại trước ngày vô tận này và sau đó cũng sẽ không tồn tại, chỉ còn có ban đêm nặng nề và nóng bức, chỉ còn có hơi thở ầm ầm và kiệt sức của cô, chỉ còn có mồ hôi lạnh toát chảy từ hai bên nách cô xuống thắt lưng, từ hai bên đùi xuống đầu gối, thứ mồ hôi sền sệt, dính dính và lạnh toát. Cô lắng nghe tiếng thở của mình. Nó có một nhịp điệu nặng nề bị đứt đoạn bởi những tiếng nức nở nhưng cặp mắt của cô vẫn ráo hoảnh và nóng bỏng như không bao giờ còn chứa được nước mắt nữa. Từ từ, nặng nhọc, cô vén cái váy nặng nề lên đến tận đùi. Lần lượt cô có cảm giác nóng rồi lạnh. Cô thấy hình như toàn thân cô dính sát lại. Không khí ban đêm làm cho tay chân cô mát lạnh. Cô nghĩ một cách đen tối đến lời nói của bà Pitty sẽ ra sao nếu bà nhìn thấy cô xắn cao váy dưới hàng hiên này, nhưng mặc kệ. Cô mặc kệ tất cả. Thời gian đã ngừng bước rồi. Hoàng hôn có lẽ vừa mới kết thúc, lúc này có lẽ đã quá nửa đêm. Scarlett chẳng biết gì cả và cũng chẳng quan tâm đến. Cô nghe tiếng chân bước trên gác và nghĩ thầm: “Con Prissy đáng nguyền rủa!” Cặp mắt cô díp lại và có một thứ giống như giấc ngủ đè nặng lên cô. Rồi một lúc lâu sau trong bóng tối hoàn toàn, Prissy đến tìm cô: - Thưa cô, chúng ta vừa làm được một việc tốt đẹp quá. Con tin chắc là mẹ con chẳng thể làm hơn được. Page 9
  • 10. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Scarlett nhìn nó trong bóng tối, mệt quá chẳng buồn mắng nó, trách nó, đánh nó nữa Cách thức nó khoe khoang một thành tích nó không hề có, cái vụng về hoàn toàn vô tác dụng của nó trong những lúc gay go nhất; cái kéo nó đã để không đúng chỗ, cái chậu nước nó đã làm đổ xuống giường, đứa trẻ sơ sinh nó đã đánh rơi. Thế mà bây giờ nó đến ca tụng công lao của nó. Thế mà bảo là bọn Yankees muốn giải phóng cho những kẻ nô lệ. Sự nghiệp của chúng vĩ đại thế đấy. Không nói một lời, Scarlett ngồi lại vị trí cũ bên cái cột. Prissy đoán biết thái độ của chủ, nó liền chuồn mất. Sau một lúc lâu lấy lại được nhịp thở và tinh thần đã dịu lại, Scarlett nghe thấy trong phố nổi lên những tiếng nói ồn ào, tiếng bước chân của một đoàn đông người từ phía bắc tới. Quân lính. Scarlett từ từ đứng lên, buông váy xuống mặc dù cô biết chẳng ai nom thấy cô trong bóng tối. Khi họ đi qua nhà như những cái bóng ma, Scarlett gọi họ: - Các ông ơi! Một cái bóng tách ra khỏi đám đông và lại gần hàng rào. - Các ông đi đấy à? Các ông bỏ chúng tôi sao? Cái bóng như nhấc mũ lên và một giọng bình tĩnh nói: - Thưa bà vâng! Ðúng thế. Chúng tôi là những người cuối cùng bảo vệ pháo đài cách một dặm về phía bắc. - Thưa bà vâng. Xin bà hiểu cho. Quân Yankees đang đến. - Các ông Vậy là quân đội rút lui thật sự? Quân Yankees đến. Scarlett quên mất việc đó. Họng cô bỗng nhiên se lại và cô không còn khả năng nói gì thêm nữa. Cái bóng đi ra nhập vào các bóng khác và tiếng bước chân giảm dần trong đêm tối. “Quân Yankees đến! Quân Yankees đến!” Quân lính dậm chân theo nhịp đó trên dọc đường và cứ tới mỗi một nhịp, tim cô lại nảy lên. Quân Yankees đang tới. Prissy chạy đến nép vào người Scarlett và lắp bắp: - Cô ơi, bọn Yankees sắp đến. Bọn chúng sẽ giết hết chúng ta. Bọn chúng sẽ cắm lưỡi lê và bụng chúng ta. Bọn chúng… - Câm mồm đi. Nghĩ đến những vấn đề ấy cũng đã đủ khiếp đảm rồi huống chi còn phải nghe nói bằng cái giọng lắp bắp. Scarlett nổi một cơn khiếp sợ nữa. Có thể làm được gì bây giờ? Làm sao có thể trốn đi được? Tìm sự giúp đỡ ở đâu bây giờ? Tất cả bạn bè đều đã bỏ cô. Ðột nhiên cô nghĩ đến Rhett Butler và nỗi lo sợ biến mất. Tại sao cô không nghĩ đến anh ta sáng nay. Cô ghét Rhett nhưng anh ta thông minh và không sợ quân Yankees. Vả lại anh ta vẫn còn trong thành phố. Tất nhiên cô căm giận anh ta đến chết được. Trong lần gặp cuối cùng vừa qua anh ta đã nói những câu không thể tha thứ được. Nhưng trong một tình thế như lúc này có thể bỏ qua được. Rồi anh ta lại còn có ngựa và xe. Ôi, tại sao cô không nghĩ đến anh ta sớm hơn. Anh ta có thể đem tất cả đi khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này, đem họ đi khỏi bọn Yankees, đi đến bất cứ nơi nào. Scarlett quay lại Prissy và bảo nó: - Mày có biết thuyền trưởng Butler ở đâu không? ở khách sạn Atlanta phải không? - Thưa cô vâng, nhưng… - Không nhưng gì hết, đi ngay tới đó, chạy nhanh hết sức vào. Bảo ông ta tao cần gặp ông. Tao muốn ông đến đây ngay cùng với ngựa và xe của ông. Nói với ông về đứa bé mới sinh. Nói với ông là tao muốn ông đưa chúng ta ra khỏi đây. Ði đi, nhanh lên. Scarlett đứng lên và đẩy mạnh Prissy. - Lạy Chúa. Thưa cô, con sợ đêm tối lắm. Thế ngộ nhỡ bọn Yankees tóm được con thì sao? - Chạy nhanh lên, mày có thể đuổi kịp những người lính vừa mới đi qua đây và họ không để bọn Yankees bắt mày đâu. Nhanh lên. - Con sợ lắm. Thế nếu ông thuyền trưởng không có ở khách sạn thì sao? - Thì hãy hỏi thăm ông ta ở đâu. Mày không biết hỏi sao? Nếu ông ta không ở khách sạn thì mày đến các tiệm nhảy ở phố Décatur. Ðến nhà người đẹp Watling. Ði tìm khắp nơi. Ðồ ngu, mày không hiểu là nếu mày không đi nhanh lên và không tìm được ông ta thì bọn Yankees sẽ đến và tóm được chúng ta. - Thưa cô, mẹ con sẽ giết con mất nếu biết là con vào một tiệm nhảy hay nhà ô uế. - Nếu mày không đi, chính tao sẽ giết mày. Mày chỉ cần đứng ở ngoài đường và gọi hoặc mày chỉ cần hỏi thăm một người nào có ở đó. Ði nhanh lên. Thấy Prissy vẫn còn nhùng nhằng và vẫn như đóng đinh tại chỗ, Scarlett đẩy nó làm nó chúi đầu lao xuống các bậc Page 10
  • 11. CUONTHEOCHIEUGIO.txt thềm. - Nếu mày không chịu đi tao sẽ đem mày bán cho bọn lái buôn ở Louisane và mày sẽ không bao giờ còn gặp mẹ mày nữa, không bao giờ gặp những người mày quen biết nữa và tao sẽ bảo họ cho mày ra đồng làm việc. - Trời ơi, thưa cô Scarlett… Bị cái đẩy mạnh của chủ, nó lao đầu xuống các bậc thềm. Có tiếng lích kích mở cửa, Scarlett kêu lên: “Chạy nhanh lên nhé, đồ ngu”. Cô nghe tiếng Prissy phóng như nước đại và tiếng chân của nó biến mất trên mặt đất mềm Trang chủChuyện lạBí quyết đẹpCách nấu ăn ngonChơi BonsaiBách khoa toàn thưTin tức trong ngày Trang chủ Margaret Mitchell Margaret Mitchell Chương XXIII Tác giả: Margaret Mitchell Sau khi Prissy đi rồi, Scarlett vào trong nhà và thắp đèn lên. Không khí trong nhà nóng nực, như thể các bức tường vẫn giữ nguyên sức nóng của ban ngày. Scarlett đã hơi ra khỏi được cơn u mê và cô cảm thấy đói. Cô chưa ăn gì từ chiều hôm qua trừ mấy thìa cháo ngô. Cô bèn cầm cái đèn và đi vào bếp. Bếp lò đã tắt nhưng căn phòng vẫn ngột ngạt. Scarlett tìm được một chiếc bánh ngô. Cô ăn ngon lành và đưa mắt tìm thứ khác. Trong một cái bát còn một ít cháo, cô cầm lên và chẳng cần thìa nữa cô đưa lên miệng húp. Cháo không muối nhưng Scarlett đói quá nên cũng chẳng cần. Húp được mấy ngụm, không khí trong phòng trở nên không thể chịu được, cô vội một tay cầm đèn một tay cầm bánh và bát cháo đi ra hành lang. Scarlett biết là cô nên đến bên cạnh Mélanie. Lúc Mélanie cần gì cô còn có thể giúp được. Nhưng cô ghê sợ nghĩ đến phải quay lại căn buồng mà cô đã phải trải qua biết bao giờ giấc của ác mộng. Ngay cả nếu Mélanie có chết chăng nữa, cô cũng không có can đảm để đi lên. Cô ước mong không bao giờ còn phải trông thấy căn buồng ấy nữa. Cô đặt đèn xuống một cái ghế gần cửa sổ và quay lại mái hiên. ở đấy mát mẻ hơn biết bao dù có mùi ẩm ướt của ban đêm. Cô ngồi xuống những bậc thềm trong vòng ánh sáng lan toả và tiếp tục nhấm nháp cái bánh. Sau khi ăn xong, sức khoẻ trở lại trong một chừng mực đồng thời lại nảy sinh ra những nỗi lo âu. ở đầu phố kia, cô có thể nhận thấy một tiếng ồn hỗn độn nhưng cô không hiểu nó báo hiệu gì. Cô chỉ phân biệt được không gì khác ngoài một tiếng rì rầm lúc to lúc nhỏ. Cô cúi người về phía trước để nghe cho rõ hơn và nhận thấy các bắp thịt của cô đều nhức nhối vì quá sức. Ðiều mà cô muốn hơn hết là nghe tiếng vó ngựa và trông thấy Rhett với dáng đi lừ đừ, đầy tự tin với cặp mắt cười những nỗi sợ hãi của cô. Rhett sẽ mang cả nhà đi xa. Cô không biết đến đâu nhưng điều đó không quan trọng. Trong lúc cô đang ở tư thế ấy, hai tai dỏng lên nghe, một ánh sáng nhỏ xuất hiện trên cây. Sửng sốt, Scarlett quan sát nó và thấy nó trở nên sáng hơn. Bầu trời đang tối sẫm trở thành màu hồng rồi màu đỏ và đột nhiên qua ngọn cây, Scarlett thấy một lưới lửa liếm lên trời. Cô đứng phắt dậy. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Quân Yankees đã tới. Cô biết chúng đã ở đấy và đang đốt thành phố. Ngọn lửa hình như xuất phát từ khu đông. Nó chồm lên mỗi lúc một cao và trước cặp mắt sợ hãi của cô, trung tâm đám cháy lan rộng và nhanh chóng thành một đám nhấp nháy lớn, đỏ rực. Chắc rất nhiều nhà bị cháy. Một ngọn gió nhẹ và mát nổi lên đem đến mùi khói. Cô trèo một mạch lên cầu thang, vào buồng cô và thò đầu ra ngoài cửa sổ để trông được rõ hơn. Bầu trời đã khoác một màu thê thảm. Từng cột khói lớn bốc lên để rồi sau đó bay lơ lửng trên ngọn lửa như những đám mây. Mùi khói trở nên rõ ràng hơn. Tâm trí Scarlett rời rạc, suy nghĩ lung tung. Cô tự hỏi còn bao nhiêu thời gian nữa để ngọn lửa lan tới nhà cô và để bọn Yankees lao vào cô. Cô tự hỏi biết đi đâu? Tấy cả quỷ sứ dưới địa ngục hình như đang gào thét vào tai cô và dưới ảnh hưởng của lạc lõng, kinh hoàng, đầu óc cô quay cuồng đến độ cô phải tỳ vào thành cửa sổ. “Mình cần phải suy nghĩ! Scarlett không ngừng nhắc lại. Mình cần phải suy nghĩ!” Page 11
  • 12. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Nhưng những ý nghĩ của cô cứ đi đâu hết, xuyên qua trí óc cô như những con chim ruồi hốt hoảng. Trong lúc cô đứng bám vào thành cửa cổ, cô nghe thấy một tiếng nổ đinh tai, mạnh hơn cả tiếng đại bác mà cô đã nghe thấy. Một ngọn lửa khổng lồ quét lên bầu trời. Rồi những tiếng nổ khác vang lên. Mặt đất rung chuyển, những tấm kính rơi vỡ quanh Scarlett. Tiếng nổ tiếp theo xé tan bầu không khí như trong một địa ngục đầy lửa cháy và tiếng ồn. Hàng nghìn tia lửa vọt lên trời để rồi lại rơi xuống từ từ, uể oải, qua những đám khói màu máu. Scarlett như nghe một tiếng gọi yếu ớt từ phòng bên cạnh nhưng cô không để ý đến. Cô không còn thì giờ mà chăm sóc Mélanie. Cô hoàn toàn bị lũng đoạn bởi nỗi sợ hãi, đang luồn vào mạch máu cô nhanh như những ngọn lửa. Cô như một đứa bé con đầy sợ hãi chỉ muốn rúc đầu vào lòng mẹ để không phải nhìn thấy gì nữa. Giá cô được ở nhà. ở nhà với mẹ cô. Mặc dù những tiếng nổ liên tục làm cho thần kinh căng thẳng, cô còn phân biệt được một tiếng động khác, tiếng động của một người đang lên cầu thang, từng hai bậc một. Cô nghe thấy tiếng nói của Prissy. Prissy lao vào buồng, bám mạnh vào cánh tay Scarlett. - Bọn Yankees… Scarlett kêu lên. - Thưa không, đó là các ông nhà ta, Prissy kêu lên và bấm móng tay vào da thịt Scarlett. Các ông cho nổ những lò đúc, kho vũ khí và thưa cô, các ông sắp cho nổ bảy mươi xe tải đầy đạn và thuốc súng. Lạy Chúa, chúng ta cũng sắp nổ tung theo. Nó tiếp tục kêu lên the thé và bấu chặt vào Scarlett làm cô đau quá phải thét lên và giằng mạnh người ra. Quân Yankees còn chưa đến. Còn đủ thì giờ để chạy trốn. Scarlett tập trung mọi sức lực để vượt qua cơn sợ hãi. “Nếu ta không tự chủ được, cô nhủ thầm, ta cũng sẽ hét lên như một con mèo bị bỏng”. Và trông thấy cảnh sợ hãi của Prissy làm cô tỉnh ngộ. Cô liền nắm lấy con bé nô lệ da đen và hết sức lay nó: - Này, thôi đừng làm trò nữa. Quân Yankees đã tới đây đâu mà mất hồn thế đồ ngu. Mày đã gặp ông thuyền trưởng Butler chưa? Ông ta bảo sao? Ông ta có đến không? Prissy thôi không kêu nữa nhưng hai hàm răng va vào nhau lộc cộ: - Thưa cô có đấy ạ. Cuối cùng con cũng tìm được ông trong một tiệm cafe như cô nói. Ông… - Tao không cần biết mày tìm thấy ông ấy ở đâu. Ông ấy có đến không? Mày có nói với ông mang theo cả xe ngựa không? - Trời ơi, ông ấy bảo là quân ta đã lấy mất sạch xe ngựa của ông ấy rồi. - Trời ơi! - Nhưng ông ấy đến… - Ông ấy bảo sao? Prissy đã lấy lại được hơi thở và bình tĩnh được đôi chút nhưng hai con mắt vẫn trợn tròn vì sợ hãi. - Thưa cô là thế này. Như cô nói, con đã tìm thấy ông ấy trong một tiệm cafe. Con đứng ngoài và réo tên ông ấy, thế là ông ấy ra. Thế rồi ông ấy trông thấy con ngay nhưng quân đội đã đốt kho vũ khí ở phố Décatur cháy đỏ rực, thế là ông nắm lấy cánh tay con chạy đến phố Năm Fourches, ông ấy mới hỏi con: “Gì thể? Nói nhanh lên”. Thế là con nói những điều cô đã dặn con: “Ông thuyền trưởng, ông đến nhanh lên, mang theo cả ngựa và xe nữa. Cô Mélanie đã sinh con rồi và ông cần phải mang mọi người đi”. Ông ấy nói: “Thế cô ấy muốn ra đi à?” Con trả lời: “Con không biết nhưng chắc chắn là ông phải đến trước khi quân Yankees tới và cô ấy muốn đi với ông”. Thế là ông ấy bảo người ta đã lấy mất ngựa của ông ấy rồi. Thế là hy vọng cuối cùng tan vỡ làm tim Scarlett thắt lại. Sao mà cô ngu ngốc thế. Làm sao cô không biết là quân đội rút lui phải tịch thu tất cả ngựa xe còn lại. Trong một lúc ra rời, cô không còn nghe được Prissy nói gì nhưng rồi cô tự trấn tĩnh và muốn nghe nốt câu chuyện: - Và ông ấy bảo con: “Về bảo với chủ mày là chớ lo. Tao sẽ đi ăn cắp một con ngựa cho chủ mày mặc dù không còn con nào”. Và ông ấy nói: “Cho đến buổi tối nay, tao chưa ăn cắp ngựa bao giờ. Về bảo với cô Scarlett của mày là tao sẽ mang đến cho cô ấy một con ngựa dù tao có bị bắn”. Thế là ông ấy lại cười và còn nói thêm: “Tìm con đường tắt mà về”. Trong lúc con đang sắp đi thì một tiếng nổ rất to, thế là con không muốn về nữa nhưng ông ấy bảo không sao cả, đó là kho đạn quân ta cho nổ để khỏi rơi vào tay quân Yankees, và… - Ông ấy có đến không? Có mang ngựa đến không? - Ông ấy bảo con thế. Scarlett thở một hơi thật dài. Nếu có một cách nào khác để có ngựa, Rhett sẽ không từ. Thật là một anh chàng thông minh. Cô sẽ tha lỗi cho anh hết nếu anh giúp cô qua được bước khó khăn này. Chạy trốn. Và với Rhett, cô không có gì phải sợ. Rhett sẽ che chở cho bọn họ. Cảm ơn Chúa, Rhett đã có ở đây. Viễn cảnh thoát khỏi cơn nguy hiểm có một ý Page 12
  • 13. CUONTHEOCHIEUGIO.txt nghĩa thực tiễn đối với Scarlett. - Ði đánh thức Wade dậy, mặc quần áo cho nó và chuẩn bị quần áo cho mọi người. Bỏ tất cả vào một cái hòm nhỏ. Nhất là không được nói với cô Mélanie là chúng ta ra đi. Không, chưa đâu. Tuy nhiên, mày bọc em bé vào trong hai cái khăn mặt lớn và cũng chớ quên chuẩn bị đồ đạc cho nó nữa. Prissy vẫn chưa chịu buông vạt áo của Scarlett và trong cặp mắt nó người ta chỉ trông thấy có lòng trắng. Scarlett đẩy nó một cái, gỡ áo ra và quát: - Ði. Thế là Prissy lóc cóc chạy đi như một con thỏ, Scarlett nghĩ thầm cô phải lên để khích lệ Mélanie. Cô biết là em chồng hẳn sợ hãi lắm khi nghe thấy những tiếng nổ không ngừng như những tiếng sấm và trông thấy lửa cháy sáng rực trời. Người ta có thể cho là ngày tận thế đã đến. Tuy nhiên cô còn thấy có vấn đề là phải trở lại căn phòng đó để giải quyết. Lúc đầu cô còn định đóng gói tất cả đồ ăn bằng bạc mà bà Pitty đã để lại khi đi Macon nhưng lúc vào đến bếp, hai tay cô run đến nỗi làm vỡ ba cái đĩa. Cô đi ra ngoài hàng hiên để nghe những tiếng nổ rồi lại chạy trở vào phòng ăn và lại đánh rơi các đồ bằng bạc xuống sàn. Cô làm rơi tất cả những gì cô chạm vào. Trong lúc luýnh quýnh cô trượt chân và nặng nề ngã xuống nhưng cô dậy ngay được và cũng không cảm thấy đau. Trên đầu, cô nghe tiếng Prissy đang lồng đi tứ phía như một con vật hốt hoảng và tiếng động đó làm cô bực tức vì cô cũng lồng lên như thế. Cô đi ra ngoài hàng hiên nhiều lần nhưng lần này cô không trở vào bếp nữa. Cô ngồi xuống, đơn giản vì cô không thể tiếp tục làm việc gì được nữa, dù chỉ là gói đồ. Cô chỉ có thể ở lại đây chờ Rhett, trái tim đập thình thịch. Ðầu phố đằng kia cô nghe có tiếng rít của trục bánh xe thiếu dầu và tiếng vó ngựa không đều. Tại sao anh ta không cho con ngựa phóng lên? Tiếng động lại gần, Scarlett đứng lên và thốt ra tên của Rhett. Cô trông thấy anh mờ mờ bước xuống một loại xe bò nhỏ và cô nghe tiếng động khoá hàng rào. Anh vẫn ăn mặc cầu kỳ như đi dự một buổi khiêu vũ. Cái áo và cái quần cắt rất đẹp bằng vải trắng mịn. Anh mặc một cái áo gilê bằng lụa mầu xám cẩm thạch. Một cái áo khoác kín đáo che cái yếm áo sơmi. Cái mũ panama rộng ngạo nghễ đội lệch một bên và ở thắt lưng đeo hai khẩu súng ngắn báng bằng ngà. Hai túi áo vét đựng đầy đạn. Anh đi lên với dáng đi uyển chuyển của người da đỏ với cái đầu đẹp hất ra đằng sau. Anh có vẻ đẹp của một hoàng tử. Bộ mặt âm thầm của anh biểu lộ một vẻ man rợ được tự chủ một cách cẩn thận, một vẻ tàn nhẫn làm cho Scarlett hoảng sợ nếu cô nhận thức được. Cặp mắt đen của anh lóng lánh như thể tất cả tấn thảm kịch ấy làm anh thích thú, như thể những tiếng động đang xé tan bầy không khí và phản chiếu ghê sợ lên trời chỉ là những trò đùa doạ nạt trẻ con. Anh bước lên các bậc thềm và Scarlett quay lại, mặt tái mét, một ngọn lửa cháy bừng trong cặp mắt xanh của cô. - Chào cô, Rhett nói giọng kéo dài và nâng mũ lên với một cử chỉ khoáng đạt. Ðêm nay đẹp trời lắm. Tôi nghe nói cô định làm một chuyến du hành có phải không? - Nếu ông còn nói đùa nữa, Scarlett đáp với giọng cộc lốc, suốt đời tôi sẽ không bao giờ còn nói chuyện với ông nữa. - Ðừng có kể với tôi là cô sợ. Anh làm ra vẻ ngạc nhiên và phác một nụ cười làm Scarlett chỉ muốn đẩy anh xuống chân cầu thang, - Có, tôi sợ lắm. Tôi sợ đến chết mất. Nếu ông chỉ có óc phán đoán mà Trời đã phú cho một con dê thì ông cũng sẽ phải sợ. Nhưng chúng ta không có thì giờ để tranh luận. Chúng tôi cần phải ra khỏi nơi đây. - Xin phục vụ các bà. Nhưng cô có ý định đi đâu? Tôi đến đây chỉ với mục đích duy nhất là để biết xem cô định đâu. Cô không thể đi đến phương bắc, phương đông, phương nam cũng như phương tây. Chỗ nào cũng có quân Yankees. Chỉ còn một con đường đi ra khỏi thành phố mà quân Yankees còn chưa nắm được và quân đội dùng để rút lui. Và con đường đó sẽ không được tự do lâu đâu. Ðoàn kỵ binh của tướng Lee đang chiến đấu ở Rough Ready để giữ cho con đường đó được tự do lúc binh sĩ rút qua. Nếu cô đi theo con đường McDonough cùng với binh sĩ, quân lính sẽ lấy con ngựa của cô tuy không đáng giá bao nhiêu; tôi cũng đã phải vất vả lắm mới ăn cắp được nó. Nào, cô muốn đi đâu nào? Scarlett đứng dậy run rẩy nghe Rhett nói và chỉ nghe được lơ mơ. Nhưng trước câu hỏi cụ thể đó, cô đột nhiên hiểu được là cô muốn đi đâu. Cô liền đáp: - Tôi muốn đi về nhà tôi. - Về nhà cô? Có nghĩa là về Tara phải không? - Phải, phải, về Tara. Ôi, Rhett, chúng ta phải nhanh lên. Anh nhìn cô tưởng cô mất trí - Tara, trời ơi, Scarlett, vậy cô không biết là người ta đã đánh nhau suốt ngày ở Jonesboro à? Trận chiến diễn ra trên Page 13
  • 14. CUONTHEOCHIEUGIO.txt một trận tuyến mười lăm dặm và người ta đánh nhau ở ngay cả trong các đường phố ở Tara rồi, chiếm được toàn địa hạt đó rồi. Không ai hiểu chúng ở đâu nhưng chúng có ở phía ấy. Cô không thể trở về nhà cô được. Cô cũng không thể đi qua trận tuyến của quân Yankees được. - Tôi sẽ đi về nhà tôi. Scarlett hét lên. Tôi sẽ về nhà, sẽ về. - Cô điên rồi, giọng của Rhett trở nên oai nghiêm và rắn rỏi. Cô không thể đi về phía ấy được. Ngay cả nếu cô không bị rơi vào tay quân Yankees, rừng cũng đầy những kẻ lang thang và đào ngũ của cả hai đội quân, lại còn biết bao nhiêu binh sĩ đang đánh giật lùi từ Jonesboro, họ sẽ cướp ngay ngựa của cô chứ không đến lượt quân Yankees. Ðiều mày mắn duy nhất cho cô là đi theo binh sĩ trên con đường đi McDonough và cầu Chúa cho cô không gặp vận đen. Cô không thể đi Tara được. Ngay cả nếu cô tới được Tara, cô sẽ chỉ còn thấy là đống tro tàn. Tôi không muốn để cho cô về nhà cô. Có điên mới làm thế. - Tôi sẽ về nhà tôi, Scarlett thốt lên, giọng tan nát như một tiếng kêu xé ruột. Tôi sẽ đi về nhà tôi. Ông không thể ngăn cản tôi được. Tôi đi về nhà tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi. Tôi sẽ giết chết ông nếu ông còn ngăn cản tôi. Tôi cứ đi về nhà tôi. Vừa tức giận vừa sợ hãi, Scarlett mê man cả người rồi khóc oà lên. Cô dùng hai nắm tay đấm vào ngực và lại kêu lên: “Tôi sẽ đi, dù có phải đi bộ”. Rồi đột nhiên cô thấy cô ở trong hai cánh tay của Rhett. Cô bám lấy anh, hai bàn tay không đấm nữa, má cô ướt đẫm nước mắt áp vào cái yếm áo sơ mi. Rhett một tay vuốt ve bộ tóc rối bời, miệng nói, giọng dịu dàng êm ái, không một chút bỡn cợt làm cho Scarlett nghĩ là không phải Rhett, mà là một người đàn ông nào đó nhân đức, mạnh mẽ, phảng phất mùi rượu cô nhắc, mùi thuốc lá và mùi ngựa, những mùi nhắc cô nhớ đến ông Gérald. - Thôi cô bé thân mến, đừng khóc nữa. Cô sẽ đi về nhà cô, cô bé can đảm ạ. Cô sẽ đi về nhà cô. Ðừng khóc nữa. Scarlett lại cảm thấy một cái vuốt ve mới lên bộ tóc và tự hỏi mơ hồ trong lúc bối rối, phải chăng đấy là đôi môi của Rhett. Anh dịu dàng quá, giỏi dỗ dành quá, làm cô cứ muốn ở mãi trong cánh tay anh. Giữa đôi cánh tay lực lưỡng này, chắc chắn sẽ không tai hoạ nào xảy ra với cô được. Rhett lục trong túi lấy ra cái khăn mùi xoa rồi thấm nước mắt cho Scarlett: - Bây giờ xì mũi đi như một bé ngoan, anh ra lệnh với một ánh tươi cười trong mắt. Bây giờ cho tôi biết cần phải làm gì nào? Chúng ta cần phải khẩn trương lên. Vâng lời, Scarlett xì mũi nhưng không thể đưa ra ý kiến nào. Trông thấy cặp môi run run và cặp mắt nhìn anh thất vọng, anh chủ động đưa ra vấn đề: - Mélanie sinh con rồi phải không? Phải đi một đoạn đường dài hai mươi dặm nguy hiểm đối với cô ấy lắm, lại trên chiếc xe tàn tạ này. Nên để cô ấy ở lại với bà Meade. - Nhà ông bà Meade không còn ai. Tôi không thể bỏ cô ấy được. - Tốt lắm, ta sẽ mang cô ấy đi theo vậy. Còn con bé không có đầu óc ấy đâu? - Trên gác, đang đóng hòm. - Hòm? Cô không thể mang theo hòm trong chiếc xe ốm này. Nó đã quá nhỏ so với tất cả số người của cô và bánh xe chỉ đòi long ra. Gọi con mọi ấy đến và bảo nó đem cái đệm giường nhỏ nhất trong nhà và để nó lên xe. Scarlett vẫn còn chưa có khả năng làm được động tác gì. Rhett nắm lấy cánh tay cô bằng một bàn tay cứng cỏi và hình như một phần nghị lực của anh truyền sang cô. Nếu cô có được tính thản nhiên của anh. Anh đẩy cô ra ngoài hành lang nhưng cô vẫn cứ tiếp tục nhìn anh với cặp mắt van lơn. Cặp môi anh như nhạo báng: “Phải chăng đây là người phụ nữ can đảm đã từng nói là không sợ Trời, không sợ đàn ông?” Anh phì cười và bỏ cánh tay cô ra. Bị chạm tự ái, Scarlett lườm anh một cái đầy căm hờn. Cô nói: - Tôi không sợ. - Có, cô có sợ đấy. Chỉ trong chốc lát nữa là cô sẽ đảo ngược con mắt lên và tôi không mang theo thuốc muối đâu đấy nhé. Bực mình, Scarlett giậm mạnh chân xuống sàn, không nói một lời, cô cầm lấy đèn và lao lên cầu thang. Rhett đi sát theo cô và cô nghe tiếng anh cười thầm. Cô thẳng người lên và bước vào buồng Wade, thấy nó đang mặc quần áo trong tay Prissy. Nó đang nấc và Prissy thì đang khóc. Cái đệm lông giường Wade nhỏ và cô ra lệnh cho Prissy đem nó xuống xe. Prissy bỏ em bé xuống và vâng lời. Wade đi theo nó xuống đến tận chân cầu thang. Em đã hết nấc vì mải quan tâm đến cảnh dọn nhà. - Ông vào đây. Scarlett nói và tiến đến phòng Mélanie. Rhett đi theo, tay cầm mũ. Page 14
  • 15. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Mélanie bình tĩnh nằm nghỉ, cái chăn dạ kéo lên tận cằm. Mặt cô xanh như xác chết nhưng cặp mắt sâu và có quầng đen của cô có vẻ tinh khiết. Cô không tỏ một vẻ gì ngạc nhiên khi trông thấy Rhett đi vào buồng mình. Cô nở một nụ cười yếu ớt trên môi. Scarlett giải thích: - Chúng ta đi về Tara. Quân Yankees sắp đến. Ông Rhett sẽ đưa chúng ta đi. Ðó là con đường duy nhất của chúng ta, Mélania ạ. Mélanie gật đầu thoả thuận và hướng về em bé sơ sinh. Scarlett bế nó lên tay và quấn nhanh cho nó một cái khăn mặt dày. Rhett bước lại gần giường. - Tôi sẽ cố gắng để cô không bị đau, anh bình tĩnh tuyên bố và quấn cái chăn dạ vào xung quanh người Mélanie. Cô thử cố xem có ôm được cổ tôi không. Mélanie cố gắng nhưng lại rơi xuống bất động. Rhett liền cúi xuống, luồn một cánh tay xuống dưới vai cô, cánh tay kia xuống dưới hai đầu gối và nhấc cô lên một cách nhẹ nhàng. Mélanie không nói gì nhưng Scarlett thấy cô cắn môi và tái xanh hơn nữa. Scarlett nâng cao ngọn đèn để soi đường cho Rhett. Cô đang tiến ra cửa thì Mélanie yếu ớt chỉ vào tường. - Gì thế? Rhett hỏi - Ðề nghị ông, Mélanie thì thào và giơ tay chỉ một vật. Charles. Rhett nhìn cô ta như tưởng cô mê sảng. Nhưng Scarlett hiểu và suýt nổi cáu. Cô biết Mélanie muốn mang theo cái hình chụp lên bản bạc của Charles treo trên tường dưới thanh kiếm và khẩu súng ngắn của anh. - Ðề nghị cả thanh kiếm nữa, Mélanie lại thì thào. - Ðồng ý. Scarlett nói và sau khi đã nói cho Rhett cẩn thận xuống cầu thang, cô quay vào buồng tháo thanh kiếm, cái thắt lưng vàkhẩu súng ngắn. Lúc tháo bức ảnh, Scarlett trông thấy khuôn mặt của Charles. Cặp mắt nâu của người thanh niên gặp mắt cô và cô tò mò đứng ngắm bức ảnh một lúc. Con người này đã là chồng cô, đã qua ít đêm bên cạnh cô, đã cho cô một đứa con cũng có cặp mắt hiền lành và nâu như thế này. Và cô khó mà còn nhớ đến chồng. Nép trong hai cánh tay cô, em bé khóc oe oe và giơ lên những nắm đấm tí hon. Scarlett nhìn nó. Lần đầu tiên cô nhận thấy đây là con của Ashley và đột nhiên với tất cả sức lực còn lại, cô mong muốn nó là con của cô, con của cô và Ashley. Prissy trèo lên cầu thang từng bốn bậc một. Scarlett đưa em bé cho nó. Cả hai đi xuống dưới ánh sáng của ngọn đèn hắt lên tường những bóng mờ. Trong hành lang, Scarlett trông thấy một cái trùm đầu. Cô vội đội vào và buộc đai vào cằm. Ðó là cái mũ tang của Mélanie không hợp với cô nhưng cô không thể nhớ được đã bỏ mũ của mình ở đâu. Cô đi ra và xuống các bậc thềm, tay cầm đèn và cố gắng không để cho thanh kiếm đập vào chân. Mélanie nằm dài phía sau xe bò, bên cạnh có Wade và em bé quấn trong chiếc khăn. Prissy lên xe và bế em bé vào lòng. Chiếc xe quá bé và những tấm ván viền xung quanh lại rất thấp. Hai bánh xe nghiêng vào bên trong như thể mới quay được vòng đầu chúng sẽ long ra. Ngựa là con vật gầy trơ xương và thân hình đáng buồn cười. Nó gục đầu xuống vẻ chán nản, gần như chạm vào hai cẳng trước. Sống lưng đầy những sẹo ở nơi bộ yên đặt lên. Nó thở một cách nặng nhọc. - Con ngựa quèn này không đắt, Rhett nói với giọng ngạo mạn. Người ta nói là nó sắp thở hắt ra giữa hai cái càng. Nhưng tôi không thể làm hơn được. Một ngày kia tôi sẽ kể cho các cô nghe, có tô điểm thêm, ở đâu và làm sao tôi ăn trộm được nó và suýt nữa tôi đã ăn một phát đạn. Vào cái giai đoạn này của cuộc đời tôi, cần phải có sự tận tâm của tôi đối với mục đích của cô để biến tôi thành một tên ăn trộm ngựa và ngựa mới ra ngựa chứ. Nào, để tôi giúp cô lên xe. Anh cầm lấy ngọn đèn ở tay Scarlett và đặt nó xuống đất. Cái ghế đằng trước chỉ gồm có độc một tấm ván hẹp nối hai bên thành xe với nhau. Rhett mạnh dạn ôm ngang người Scarlett và đặt cô lên ghế. Thật đẹp cho người đàn ông và người đàn ông có sức lực như Rhett, cô nghĩ thầm và thu các nếp váy lại. Với Rhett ngồi bên cạnh, cô chẳng sợ gì cả, chẳng sợ lửa, tiếng động và quân Yankees. Rhett ngồi xuống bên cạnh cô và cầm lấy dây cương. - Ôi, đợi một tí đã, Scarlett kêu lên, tôi quên không khoá cửa ra vào. Rhett phì cười và dùng cương quất con ngựa. - Ông cười gì? - ý nghĩ là… cô đi khoá cửa để bọn Yankees khỏi vào. Anh nói và con ngựa từ từ bước đi như bất đắc dĩ. Trên hè đường, ngọn đèn vẫn tiếp tục cháy, vạch một vòng tròn nhỏ ánh sáng vàng. Nó dần dần bé lại khi cỗ xe tiến ra xa. Rhett quay lại phố Pécher và con ngựa đi theo hướng tây. Cỗ xe bắt đầu lúc lắc trên con đường gồ ghề mạnh đến nỗi Page 15
  • 16. CUONTHEOCHIEUGIO.txt làm Mélanie phải thốt lên một tiếng rên bị bịt lại ngay. Những cây cối âm u đan những cành nhánh của chúng lại với nhau trên đầu những người bỏ chạy. Những ngôi nhà lướt hai bên thành xe và những chiếc cọc xanh qua hàng rào, giống như một dãy bia mộ, phản chiếu lại một ánh sáng yếu ớt. Người ta tưởng như đi trong một hầm ngầm, nhưng qua vòm lá cây xuyên vào ánh sáng đỏ ghê rợn của bầu trời, và ở đầu phố những bóng đuổi nhau như những con ma trong cơn mê sảng. Mùi khói mỗi lúc một trở nên mạnh hơn và từ trung tâm thành phố nổi lên, do làn gió mang tới, tiếng động khiếp đảm của những tiếng hát, tiếng xe tải nhà binh lăn ầm ầm, tiếng bước chân của đám đông. Vào lúc Rhett cho con ngựa quặt sang phố khác, một tiếng nổ lớn điếc tai xé tan bầu không khí và một bó lửa khổng lồ phun lên về phía tây. - Có lẽ đây là chuyến xe đạn cuối cùng, Rhett bình tĩnh nói. Tại sao họ không mang chúng đi từ buổi sáng? Họ có thừa thì giờ. Quân ăn hại. Thôi, chẳng việc gi đến chúng ta. Tôi nghĩ là đi vòng trung tâm thành phố chúng ta có thể tránh được đám cháy và bọn say rượu làm chật ních phố Décatur và dễ dàng tới được khu tây nam. Nhưng chúng ta buộc phải đi qua phố Marietta vài đoạn và nếu tiếng nổ đó không từ phố Marietta, tôi sẽ bị treo cổ. - Bắt buộc… bắt buộc phải đi qua đám cháy à? Scarlett ấp úng. - Nếu chúng ta đi nhanh, Rhett nói và nhảy xuống xe. Anh biến mất trong bóng tối của khu vườn. Lúc trở lại, anh cầm ở tay một cái roi nhỏ bẻ ở cành cây và anh quất không thương hại vào lưng con ngựa. Con ngựa bước đi nước kiệu. Bốn cẳng của nó phải khó nhọc mới mang nổi nó. Con ngựa thở hổn hển và những người trên xe bị lắc mạnh. Ðứa bé mới sinh oe oe, Wade và Prissy khóc, mọi người đều bị đâu vì va vào thành xe. Chỉ có Mélanie là im lặng. Lúc cỗ xe tới gần phố Marietta, cây cối thưa thớt và những ngọn lửa cao đang bao phủ ầm ầm mái những toà nhà làm sáng rực các đường phố và nhà cửa hơn cả ban ngày, hắt những cái bóng quái gở điền cuồng quằn quại như cáng buồm của con tầu đắm trong trận cuồng phong. Răng Scarlett va vào nhau lập cập. Cô thấy rét và run lẩy bầy mặc dù người ta đã thấy được sức nóng của ngọn lửa. Bây giờ mới thực sự là cảnh địa ngục. Nếu cô có thể ngăn không cho hai đầu gối va vào nhau nữa, cô đã nhảy xuống xe, cô đã quàng chân lên cổ để chạy về ẩn nấp trong nhà bà Pitty, vừa chạy vừa hét. Cô nép vào người Rhett, cô nắm lấy cánh tay anh với bàn tay run rẩy và ngước mắt nhìn anh. Cô muốn anh nói với cô, nói bất cứ vấn đề gì để khích lệ cô. Trên cái nền đỏ rực ấy, trong cái ánh sáng ác hại ấy đang tràn ngập họ, nét mặt nhìn nghiêng cả anh đẹp và dữ nổi bật lên rõ nét như trong một cái huân chương cổ đã mạt vật. Anh quay lại nhìn Scarlett và cặp mắt anh cũng có một ánh phản chiếu ghê rợn như của đám cháy. Scarlett có cảm tưởng là anh vui thú với tình hình hiện tại và lấy làm hân hoan với viễn cảnh sắp được đi vào địa ngục mà họ đang tới gần. - Ðây này, anh nói và sờ vào một trong hai khẩu súng ngắn anh gài ở thắt lưng, nếu có kẻ nào, dù trắng hay đen luồn vào phía bên cạnh cô, sờ vào con ngựa, cô cứ bắn đã rồi hỏi ý định của hắn sau. Thế nhưng, trong cơn bối rối, xin cố chớ có bắn vào con ngựa còm. - Tôi… tôi cũng có một khẩu, Scarlett nói và nắm lấy vũ khí để trong làn áo. Nhưng đồng thời cô cũng hoàn toàn tin chắc là khi thần chết có nhìn cô bằng cặp mắt trắng dã, cô sẽ chết khiếp, làm sao mà bóp cò được. - Cô có một khẩu à? Cô lấy ở đâu? - Khẩu của Charles. - Của Charles? - Của Charles… chồng tôi. - Thế ra cô cũng đã có chồng thật rồi à? Rhett lẩm bẩm rồi anh khẽ cười. - Vậy ông đã nghĩ thế nào về việc tôi có một đứa con trai? Scarlett kêu lên với giọng hung dữ. - ồ, không phải là chỉ có chồng mới… - Ông có im đi không? Ði nhanh lên, nhanh lên nữa. Nhanh lên, Scarlett chỉ có mỗi câu đó trong đầu. Nhanh lên! Nhưng lúc xe sắp vào phố Marietta, bỗng nhiên Rhett gìm cương lại và xe dừng trong bóng một nhà kho chưa bị lửa bén đến. - Có lính, Rhett nói. Một phân đội đi xuống phố Marietta giữa hai dãy nhà đang bốc cháy. Tiều tuỵ, đầu cúi gục, tay cầm súng theo bất cứ kiểu nào, một đoàn người đi bước thường, quá mệt mỏi nên không thể đi nhanh hơn được, quá mệt mỏi nên không còn chú ý đến những cái xà nhà xập xuống ở bên phải và bên trái, đến luồng khói đanh xoáy tròn xung quanh họ. Tất cả đều quần áo rách mướp và tả tơi đến nỗi người ta không phân biệt được ai là chủ huy. Tuy nhiên, thỉnh thoảng người ta trông thấy một cái mũ rách có đính ba chữ đan vào nhau “C.S.A” (Conferedated States Army, tức quân đội Liên bang). Page 16
  • 17. CUONTHEOCHIEUGIO.txt Rất nhiều người đi chân không, đôi chỗ có băng bẩn bó đầu hoặc cánh tay. Họ đi qua, không nhìn sang phải cũng không nhìn sang trái, lặng lẽ đến nỗi không có tiếng chân trần dẫm xuống đất như những bóng ma. - Hãy nhìn kỹ họ, Rhett nói giọng nhạo báng, nhìn kỹ đi để sau này có thể nói với con cháu các người là các người đã trông thấy đội quân hậu vệ đánh giật lùi của Mục đích Vinh quang. Ðột nhiên Scarlett thấy căm ghét Rhett một cách lạ lùng, làm cho cô hết cả sợ. Cô biết là số phận của cô và của tất cả những người phía sau xe đều phụ thuộc vào Rhett và vào một mình Rhett. Cô căm ghét anh vì dám chế giễu những người lính mặc quần áo rách. Cô nghĩ đến Charles đã chết, đến Ashley có thể cũng đã chết, đến tất cả những người thanh niên vui vẻ và dũng cảm đang bị tàn rữa trong những nấm mộ đào vội, và cô quên là cả cô nữa cũng đã có lần coi họ là những kẻ điên. Cô đang ở trong tình trạng không thể nói được nhưng cặp mắt cô nóng bỏng căm hờn và khinh bỉ, nhìn Rhett một cách giận dữ. Ðến khi tốp cuối cùng đi tới, một cái bóng nhỏ ở hàng cuối cùng lưỡng lự, dừng lại và quay về phía những người đang đi xa với bộ mặt bẩn thỉu, mệt mỏi, ngơ ngác. Anh ta cũng nhỏ như Scarlett, nhỏ đến nỗi khẩu súng của anh cũng lớn bằng anh và cặp má đầy những ghét bẩn không có râu. “Anh ta không quá mười sáu tuổi, Scarlett nghĩ bụng. Anh ta chắc là người của đội Cận vệ địa phương nếu không cũng là trốn khỏi trường học”. Trong khi cô đang quan sát, anh thanh niên từ từ quỵ xuống và nằm dài trong đám bụi. Không nói một câu, hai người đàn ông tách ra khỏi hàng cuối và đi ngược lại chỗ người thanh niên, một trong hai người đưa khẩu súng của anh ta và người thanh niên cho bạn rồi cúi xuống xốc người thanh niên lên vai một cách dễ dàng. Lưng gập xuống vì vác nặng, anh ta từ từ tiến lên để cho kịp đơn vị. Trong lúc đó, người thanh niên yếu sức và bực tức như đứa trẻ bị trêu hét lên: “Bỏ tôi xuống. Tôi còn đi được mà!” Người đàn ông không nói gì, cứ tiếp tục đi đuổi theo đơn vị và biến vào góc phố. Rhett im lặng. Trong tay anh dây cương thõng xuống, bất động và bộ mặt ngăm ngăm đen của anh tỏ vẻ khó chịu. Bỗng nhiên không xa cỗ xe, những tấm gỗ dài đổ sập xuống rầm rầm và Scarlett trông thấy một lưỡi lửa mỏng chạy trên mái nhà kho mà cô dừng cạnh. Thế rồi giống như những lá cờ, ngọn lửa phụt lên trời một cách đắc thắng ngay trên đầu họ. Làn khói nóng xộc vào mũi Scarlett. Wade và Prissy bắt đầu ho và em bé mới sinh hắt hơi nho nhỏ. - Ôi, Rhett. Ông điên hay sao đấy. Nhanh lên chứ. Rhett không nói gì nhưng vụt lấy vụt để con ngựa làm nó chồm lên phía trước. Với tất cả tốc độ mà con ngựa có khả năng, chiếc xe lắc lư đi qua phố Marietta. Trước mặt họ mở ra một cái hầm lửa. Hai bên đường phố ngắn và hẹp dẫn đến đường sắt, những ngôi nhà đang làm mồi cho lửa. Họ lao vào đấy. Một ánh lửa mạnh gấp mười lần ánh mặt trời làm họ loá cả mắt. Một sức nóng ghê gớm làm khô da. Tiếng nổ, tiếng lách cách của lửa, tiếng răng rắc đủ loại đập vào tai họ thành những làn sóng đau đớn. Họ có cảm tưởng như phải chịu bị hành hạ vĩnh viễn ở đây rồi bỗng nhiên họ thấy mình ở trong một bóng tối mờ mờ. Họ đổ xuống với với tốc độ nhanh nhất, chồm lên những thanh ray đường sắt và Rhett không ngừng quất con ngựa. Anh có một vẻ trầm lặng, lơ đễnh. Hình như anh quên mình đang ở đâu. Anh nghiêng thân hình rộng lớn của anh về phía trước và cằm của anh bạnh ra như thể những ý nghĩ trong đầu anh chắng thú vị gì. Sức nóng của đám cháy làm anh toát mồ hôi ướt đẫm trán và má, nhưng anh chẳng quan tâm đến. Cỗ xe đi vào một bên phố rồi một phố khác, quặt từ một phố hẹp sang phố khác cho đến khi Scarlett mê man đi và tiếng gầm của đám cháy dịu dần. Rhett vẫn không nói một lời. Anh tiếp tục quất roi vào con ngựa. Lúc này ánh hồng trên bầu trời đã mờ hẳn và con đường trở nên tối tăm đến nỗi Scarlett muốn Rhett nói một câu gì đó, dù là nhạo báng cô, xúc phạm cô nhưng Rhett vẫn im lặng. Anh nói hay không, Scarlett vẫn cảm ơn trời về sự có mặt của anh. Cô thấy yên tâm khi ngồi cạnh một người đàn ông, được tựa vào anh, được cảm thấy cánh tay cứng rắn của anh, được biết có anh đứng chắn giữa mình và những mối nguy hiểm. - Ôi Rhett, Scarlett thì thầm vào bám vào tay anh. Không có ông, chẳng biết chúng tôi sẽ ra sao. Ông không đi chiến đấu làm tôi sung sướng quá. Anh quay đầu lại và mắt lườm làm Scarlett phải co rúm người lại. Bây giờ, cặp mắt anh không có chút gì vẻ ngạo nghễ của chúng nữa. Người ta có thể đọc được trong mắt anh nỗi bực tức xen lẫn với ngạc nhiên. Môi dưới của anh nhăn lại. Trong một khoảng thời gian dài, cỗ xe tiếp tục lóc cóc đi trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng hít mạnh của Prissy và tiếng ọ ẹ của đứa bé mới sinh. Lúc Scarlett đã chán ngấy phải nghe tiếng ngáy của con bé da đen, cô quay lại véo mạnh vào nó để nó kêu lên trước khi lại chìm đắm vào một sự im lặng hãi hùng. Rồi Rhett cho ngựa quặt một góc thẳng, tiến vào một con đường rộng hơn, bằng phẳng hơn. Những ngôi nhà có hình Page 17